Hà Văn Thịnh
Đúng như một triết gia đã nói: Các nhà sử học nói rất hay về quá khứ, các nhà tương lai học luận giải thật mĩ miều về ngày mai, các nhà chính trị học bàn thật ngọt về hy vọng và chờ đợi; thế nhưng, khi hỏi về hiện tại thì CẢ BA cùng bối rối (!).
Tôi chưa dám nhận thuộc cấp nhà về sử học nhưng lại là người sinh nghề tử nghiệp với nó nên suốt mấy ngày qua cũng lâm vào tình trạng nhiều hơn cả bối rối: Hoang mang, thất vọng, lo sợ (cho tương lai của nước nhà trước họa ngoại xâm), bế tắc và mỏi mệt. Mỏi và đau đến mức suốt 15 ngày không thể viết được bất kỳ chữ nào! Sáng nay (4:00, 31.8.2011), đọc được bài viết của GS VCĐ đăng trên trang Boxitvn thì hoàn toàn bừng tỉnh và thấy thấm thía, vỡ ra rất nhiều cho cái đầu u tối của mình. Bên cạnh những tin sáng mừng vui của nhận thức, tôi thấy cũng nên trao đổi thêm về vài suy nghĩ nhỏ, với mục đích là bổ sung một vài điều nữa trong cái thông điệp sáng rõ như ban ngày của GS.
1. Nếu Việt Nam không cải thiện được nội lực (điều quá khó khi lửa đã rất gần mà nước cứu thì đang rất xa); nếu không thiết lập được một quan hệ đồng minh chiến lược hữu hiệu nhằm có thể làm thui chột mọi ý đồ xâm lấn đen tối, hung hăng; nếu không có cái nhìn tỉnh táo trước hiểm họa, không đánh giá đúng, đủ về lòng dân, vận nước – tóm lại là dân chủ hóa đất nước, tôn trọng người dân, tôn trọng ý kiến của dân; nếu cứ tiếp tục trượt dài cái đầu óc của Lão Hạc căm căm lo cho cái ao tiền, sân gạch của mình; nếu cứ tiếp tục cúi luồn trong quan hệ với “đối tác” đầy hiểm họa là chủ nghĩa đế quốc Đại Hán Trung Hoa; thì – chắc chắn mọi nguy cơ sẽ được Trung Cộng thực tế hóa đến mức không thể có đường lui trong một tương lai gần có thể nhìn thấy được!
2. Dư luận đang nói về gặp mặt “hữu nghị” giữa 3.000 thanh niên Việt Nam và thanh niên Trung Quốc. Đọc, biết rồi rùng mình. Thứ nhất, nó cứ quẩn quanh chuyện loay hoay quan hệ cấp nhà nước ở Quảng Đông, Quảng Tây – như thế có khác gì tự ta, ta đang chui vào cái rọ của một tỉnh lẻ tương đương của phía Trung Quốc? Vui thú cái gì mà liên hoan, gặp mặt? Thứ hai, còn nhớ, cuối năm 1978, chuyến thăm cuối cùng của TBT Lê Duẩn tới TQ nhằm cứu vãn cuộc chiến tranh đang đến rất gần, nhà cầm quyền TQ đã cho một Bí thư Tỉnh ủy tiễn TBT rời TQ từ sân bay Quảng Đông. Lúc ấy, tôi nói sự thật này ra, đã bị phê bình là bi kịch hóa, đen tối hóa quan hệ Trung Việt. Chuyện 43 năm trước có khác gì về chất so với bây giờ? Thứ ba, trong số 3.000 thanh niên năm trước, năm nay... ai đảm bảo là TQ không tìm được vài trăm đối tác con ông cháu cha để cài cắm lợi ích cho 20 – 30 năm sau? Các bài học từ lịch sử TQ chứng minh rằng họ có thể vừa thập diện, vừa trường kỳ mai phục với trăm phương nghìn kế, tính đủ cả trăm nước cờ cho một ván cờ thắng. Đó là chưa nói chuyện tôi buộc phải nghi ngờ từ hàng chục năm trước cũng đã có không ít “thanh niên hữu nghị” giờ đây đang cúc cung tận tụy phục vụ cho chủ nghĩa Đại Hán. Nghi ngờ là quyền của tôi, có hay không là trách nhiệm của cơ quan an ninh – các vị phải lo tìm cho ra tất cả những kẻ việt gian bán dân hại nước ấy.
3. Có đúng là khi ta lập phòng tuyến sông Cầu những năm tám mươi của thế kỷ trước đã tìm thấy rất nhiều kho vũ khí của “công nhân” TQ để lại từ những năm sáu mươi hay không? Có đúng là hàng trăm ngàn “công nhân” TQ đã rải đều, rải khắp trên mọi địa bàn xung yếu của dải đất hình chữ S này hay không? Mối nguy nhãn tiền ấy mà không thấy, vờ như không biết, nhắm mắt làm ngơ thì khi đụng chuyện, thử hỏi, làm sao có thể chống đỡ? Cho dù là chưa có nguy cơ chiến tranh đi nữa thì gia quy, quốc pháp nghiêm minh là điều bắt buộc phải làm: Phải kiên quyết trục xuất tất cả những “công nhân” lao động trái phép của nước ngoài (bất kể nước nào) ra khỏi Việt Nam theo pháp luật hiện hành. Mặt khác, có nên mở một diễn đàn để phanh phui cho bằng hết các thủ đoạn mua rắn, mua mèo để nuôi chuột tàn phá đồng ruộng Việt Nam; mua móng trâu bò để tàn hại về nguồn sức kéo, thực phẩm cho nông nghiệp Việt Nam; các thủ đoạn vừa bỉ ổi, vừa táng tận lương tâm trong buôn bán tiểu ngạch để phá hoại kinh tế Việt Nam...? Diễn đàn này cần phải có vì nó liên quan đến người dân, và, khi mọi người dân biết thì sự thể sẽ không thể nào bưng bít được...
Trên đây là vài ý kiến tôi góp thêm vào bài viết của GS VCĐ, rất mong mọi người góp ý, thảo luận tiếp. Tôi cũng thiết tha mong mỏi tất cả các phương tiện truyền thông có thể có của người dân Việt ở bất kỳ đâu dưới gầm trời này, phổ biến rộng rãi bài viết của GS VCĐ để cho ai nấy đều tỉnh ngộ, chấm dứt u mê!
Huế, 5:07, 31.8.2011
H.V.T.
Nguồn:boxitvn.blogspot.com