THÔNG BÁO !
Trang blog diễn đàn đã được dời sang địa chỉ mới http://ptlambao.blogspot.com/ . Vui lòng vào đây để theo dõi tin tức mới và tiện việc ủng hộ. Trang này sẽ lưu giữ những thông tin cũ . Xin cả ơn sự ủng hộ của mọi người
TM Ban Điều Hành Blog
TM Ban Điều Hành Blog
01 January 2013
Trung Quốc quan ngại luật biển Việt Nam
RFA 01.01.2013
Bộ Ngoại Giao Trung Quốc lên tiếng bày tỏ sự quan ngại sâu xa về luật biển mà Quốc Hội Việt Nam thông qua hồi tháng Sáu năm ngoái, sẽ bắt đầu có hiệu lực kể từ ngày hôm nay, mùng 1 tháng 1 năm 2013.
RFA PHOTO
Trong bản thông cáo phổ biến chiều hôm qua, Bộ Ngoại Giao Bắc Kinh nói rằng chủ quyền Hoàng sa và Trường Sa thuộc về Trung Quốc và đó là điều không thể tranh cãi.
Thông cáo cũng nhắc lại lập trường và quan điểm của Bắc Kinh là không chấp nhận tất cả mọi hành động của những nước khác đối với 2 quần đảo vừa nêu, đồng thời kêu gọi Việt Nam tự chế, không có những hành động gây thêm khó khăn hay căng thẳng cho mối quan hệ song phương.
Theo luật biển của Việt Nam, chủ quyền hai quần đảo này thuộc về Việt Nam.
Ghi Chú
XaHoi - PhapLuat
Xã hội Việt Nam một năm nhìn lại
Thanh Quang, phóng viên RFA
2012-12-31
Vào những ngày cuối năm 2012, nhà văn Thuỳ Linh cảm thấy “chưa bao giờ thần kinh con người bị thử thách với nhiều thăng trầm cảm xúc như trong năm vừa qua”.
AFP photo
Hy vọng để rồi thất vọng
Cách nay ít lâu, vào một buổi chiều cuối năm khi “giá rét và nỗi buồn …tràn ngập tâm hồn khiến nỗi lòng chùng xuống”, làm cho TS Nguyễn Xuân Diện “Chiều cuối năm nhìn lại” để thấy lòng trĩu nặng theo những vụ giết người, cướp của ngày càng táo bạo trong xã hội VN ngày nay, với “kẻ thủ ác tuổi đời càng ngày càng trẻ và cách thức giết người càng ngày càng dã man, độc ác, quyết liệt” hơn.
Qua bài “Khởi tố sự thất vọng”, blogger Thuỳ Linh đề cập tới “nhiều sự kiện, tình huống khiến nhiều người lo lắng, hy vọng, rồi thất vọng và tuyệt vọng” ! Như vậy họ hy vọng để rồi thất vọng, tuyệt vọng về những gì ? Theo tác giả, trước hết, “đỉnh điểm của sự thất vọng là Hội nghị TW6” mà rất nhiều người dân Việt “thắc thỏm” hy vọng, dù mong manh, ở “canh bạc” này của đảng để sau cùng rồi họ “vỡ oà cùng sự tức giận không thể kiềm chế” vì “canh bạc” ấy tiếp tục “khẳng định sự sáng suốt của đường lối, của sự lãnh đạo”; “đảng càng tự tin hơn về lòng từ bi dành cho những khuyết điểm, tội lỗi của nhau nên không kiểm điểm, kỷ luật ai” cả. Bằng chứng là, theo nhận xét của bloger Thuỳ Linh, “Thủ tướng tươi cười ngay sau hội nghị. Nụ cười đi vào lịch sử về bài học không trưởng thành dù cỡ tuổi nào, chức vụ nào, từng trải nào…”
Sau một năm qua, tác giả cũng chưa quên tình trạng lạm phát, giá cả gia tăng, “đời sống khốn khó, cơ cực như thời Giá-Lương-Tiền những năm 80 và hơn thế nữa…”; rồi con số “ấn tượng” là khoảng 55.000 doanh nghiệp bị phá sản trong khi những “con cưng” doanh nghiệp quốc doanh, doanh nghiệp của các nhóm lợi ích dù bị “lỗ khủng, nợ khủng” nhưng vẫn an nhiên tự tại và “được che chắn, bảo vệ bởi quyền lực”; GDP 5,03% của năm 2012 là mức thấp nhất kể từ 1999; nợ xấu ngân hàng, nợ quốc gia – một loại “bí mật nhà nước” – ngày càng chồng chất, mà nạn nhân gánh nợ không ai khác hơn là người dân; tham nhũng “ung dung”; giới cầm quyền tiếp tục những “án bỏ túi”, tiếp tục bỏ tù, truy tố, kết những án tù oan khuất và dài lâu, đặc biệt đối với những người yêu nước như Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Tạ Phong Tần, AnhbaSaigon, Việt Khang, Anh Bình, Nguyễn Phương Uyên, Hoàng Khương cùng nhiều người khác rất có lòng với quê hương dân tộc, qua những “phiên toà vội vàng, cẩu thả, trắng trợn vi hiến…”.
Nhưng người ta cứ di lý hết năm này qua năm khác, để mỗi năm, nỗi tuyệt vọng lớn hơn, hậu quả khủng khiếp hơn…Và “vụ án tuyệt vọng” của năm 2013 sẽ như thế nào?
Nhà văn Thuỳ Linh
Đó là chưa kể tình cảnh dân oan ngày càng nghiệt ngã khiến xảy ra tiếng súng bất đắc dĩ Đoàn Văn Vươn “nã thẳng vào chế độ tham nhũng” nhưng vẫn không lay động được giới cầm quyền – mà ngược lại, còn bị cơ quan điều tra đề nghị truy tố cả gia đình nạn nhân tội “giết người, chống người thi hành công vụ”, làm trầm trọng thêm “chuyện dài quê hương” về tình cảnh dân oan. Blogger Thuỳ Linh cũng không quên hiểm hoạ phương Bắc trước tình trạng “hèn với giặc, ác với dân” của giới cầm quyền khi TQ, trong năm 2012, “leo thang xâm phạm chủ quyền biển Đông rất trắng trợn”. Những sự kiện tiêu biểu ấy trong năm khiến nhà văn Thuỳ Linh “chợt hỏi”:
Ai sẽ là minh chủ của đất nước gần 90 triệu dân? Ai sẽ lèo lái đất nước vượt qua nghèo đói và sự bạc nhược, hèn kém?tại sao dân Việt mình có thể sống sót trong tuyệt vọng? Và tình cảnh này sẽ kéo dài đến bao giờ? Liệu có thể khởi tố sự tuyệt vọng này? Bị can cũng đã có để có thể khởi tố vì tội lỗi rành rành ra đấy? Nhưng người ta cứ di lý hết năm này qua năm khác, để mỗi năm, nỗi tuyệt vọng lớn hơn, hậu quả khủng khiếp hơn…Và “vụ án tuyệt vọng” của năm 2013 sẽ như thế nào?
Lắm cảnh nhiễu nhương
Rồi hình ảnh hàng vạn dân oan mất đất lê la đi khiếu kiện ngày này qua tháng nọ ở khắp mọi miền đất nước lại ập về trong tôi. Có người bị đánh chết, có người bị bắt tù, có người tự thiêu, có người phải cởi truồng để giữ đất...Ôi dân tôi sao mà gặp hết kiếp nạn nầy đến kiếp nạn khác thế này! Phẫn uất. Rồi buồn. Rồi mọi hình ảnh tăm tối khác, những thứ bao năm nay đã cố quên, lại ập về khi nghĩ lại những gì đã đọc trong " Bên Thắng Cuộc". Nào học tập cải tạo, nào tiêu diệt tư sản mại bản, nào cải tạo công thương nghiệp, nào đổi tiền, nào nạn kiều, nào phương án 2, nào vượt biên, nào chiến tranh biên giới...bao nhiêu số phận dân lành bị vùi dập, bao nhiêu chết chóc tang thương...
Rồi hình ảnh hàng vạn dân oan mất đất lê la đi khiếu kiện ngày này qua tháng nọ ở khắp mọi miền đất nước lại ập về trong tôi. Có người bị đánh chết, có người bị bắt tù, có người tự thiêu, có người phải cởi truồng để giữ đất...
Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh
Theo blogger Trần Kinh Nghị thì “ Như thường lệ trong những ngày tháng 12 này, cả nước lại tái hiện không khí thời chiến tranh chống Mỹ” vốn “cũng là lẽ thường” vì, theo lời tác giả, “quên sao được tội ác giặc ngoại xâm !”. Nhưng, GS Trần Kinh Nghị nhấn mạnh, “điều không bình thường” là có một cuộc xâm lược khác không được nhắc đến, đó là những cuộc chiến lớn, nhỏ do phương Bắc gây ra từ biên giới Tây Nam trở lên biên giới phía Bắc và ra tận ngoài biển Đông sau biến cố gọi là “Mỹ cút, nguỵ nhào”, khiến người dân Việt bình thường “ai cũng nhận ra điều vô lý này” nhưng “ ai cũng im lặng”. Mà nếu có thắc mắc, chỉ được trả lời rằng “đó là sách lược mềm dẻo, khôn khéo của ta!”. Tác giả nêu lên vấn đề:
Vậy ra, đối với người Việt Nam, có hai loại chiến tranh xâm lược(?). Chiến tranh do người Pháp, người Mĩ gây ra thì phải ghi xương khắc cốt và tuyên truyền lên án công khai. Nhưng chiến tranh do người Trung Quốc gây ra thì phải cố mà quên đi, thậm chí mấy cái bia tưởng niệm trót dựng lên ở Lạng Sơn cũng phải đục bỏ phi tang; nếu thấy tàu Trung Quốc xâm lấn biển đảo, ức hiếp dân chài ta thì gọi là “tàu lạ”…Chỉ khổ thân những người lính đã ngã xuống trong các cuộc chiến tranh chống quân bành trướng chưa được chính thức vinh danh như các đồng đội chống Pháp chống Mĩ của họ. Nếu nói rằng đó là sách lược mềm mỏng, khôn khéo thì thật trớ trêu!
Dân ngày càng khổ
Nói Biển Đông không phải quan hệ ta với Trung Quốc. Nói Biển Đông không phải toàn bộ vấn đề Biển đông. Nó chỉ có một cái chỗ đảo Hoàng Sa với lại… quần đảo Hoàng Sa với lại chỗ quần đảo Trường Sa ấy … và cái ranh giới thềm lục địa theo công ước luật biển quốc tế…”; hay vụ một ông Viện trưởng Mác-Lê lập luận rằng “trong quá khứ ông cha ta mỗi lần đánh thắng xâm lược Phương Bắc đều trở lại triều cống …cớ sao bây giờ lại đòi chống Trung Quốc(?)”; hoặc chuyện một ông Phó ban Biên giới đánh giá hành động tàu Trung Quốc cắt cáp tàu dầu khí Bình Minh II của Việt năm hồi năm ngoái là “thương cho roi cho vọt…” (!) Vân vân và vân vân….
Tất cả cho thấy tình trạng mà GS Trần Kinh Nghị gọi là một “sự lẫn lộn bạn/thù, tù mù chiến lược”. Trong khi đó, trên thực tế, Bắc Kinh “gậm nhấm” lãnh thổ, lãnh hải của VN, chủ quyền biển đảo của Tổ Quốc VN bị xâm phạm ngày càng nghiêm trọng, đó là chưa kể người đàn anh “4 tốt, 16 chữ vàng” này “thuê đất rừng đầu nguồn, đất đai dọc biên giới, đưa hàng nghìn công nhân vào khai thác bô-xit trên Tây Nguyên, du nhập, lưu hành tràn lan văn hóa phẩm cũng như hàng hóa các loại từ Trung Quốc v.v…”.
Câu hỏi cần được nêu lên là vì sao quê hương cùng người dân Việt phải chịu cảnh nhiễu nhương như vậy ? GS Trần Kinh Nghị phân tích:
Phải chăng lý do chính là ở chỗ, Việt Nam tự vận vào mình một vai trò đáng ra không nên có, đó là đứng trên tuyến đầu chống chủ nghĩa đế quốc, đồng thời quá trung thành với ông bạn láng giềng cùng ý thức hệ cộng sản? Hãy xem người Thái Lan, Ấn Độ, Indonesia, Mã Lai và nhiều dân tộc khác có cùng cảnh ngộ trong khu vực đã không làm như vậy, và họ đã sớm có hòa bình để phát triển vượt xa Việt Nam vốn từ một mặt bằng như nhau sau Thế chiến thứ Hai. Phải chăng nếu Việt Nam cũng có cách tiếp cận thực tế như các nước láng giềng thì chắn chắn đã có thể phát huy vị thế địa chiến lược một cách có lợi hơn cho mình?
Qua bài “Lưỡi bò và lưỡi liềm”, blogger JB Nguyễn Hữu Vinh nhận thấy chủ nghĩa Mác-Lênin với biểu tượng búa-liềm áp đặt vào người dân Việt mấy chục năm nay, hiện “đã sinh hoa kết trái trong lòng dân tộc. Tiếc rằng hoa trái của nó đã là những hoa độc và quả đắng”. Vẫn theo blogger Nguyễn Hữu Vinh thì sau mấy chục năm lấy học thuyết Mác-Lênin làm nền tảng quản lý xã hội bằng đấu tranh giai cấp khiến đất nước lâm thảm cảnh:
“Đó là cơ hội cho đường lưỡi bò vươn ra liếm Biển Đông.
Đó cũng là hậu quả của chiếc búa và lưỡi liềm mấy chục năm tung hoành trên đất nước ta.
Như vậy, cái lưỡi bò hôm nay là hệ quả tất yếu của cái lưỡi liềm mấy chục năm qua.”
Tạp chí Điểm Blog tạm dừng ở đây. Và nhân dịp bước sang Tân Niên Dương Lịch 2013, Thanh Quang kính chúc quý vị cùng người thân mọi điều an lành.
Ghi Chú
XaHoi
Một cựu tù tiếp tục bị áp chế
Gia Minh, biên tập viên RFA
2012-12-31
Ông Đoàn Văn Diên, một cựu tù vì tham gia Hiệp hội Đoàn Kết Công nông Việt Nam, hiện đang bị địa phương bức bách đến cùng buộc phải lên tiếng.
AFP photo
‘Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng’
Sau thời gian mãn hạn tù bốn năm rưỡi hồi ngày 15 tháng 11 năm ngoái, ông Đoàn Văn Diên cho biết không tham gia những sinh hoạt đảng phái cũng như một số hoạt động đấu tranh mà ông từng làm để rồi bị kết án tù. Lý do được ông trình bày vì lo cho người con là Đoàn Huy Chương hiện đang phải thụ án 7 năm tù giam cũng vì tội tham gia công đoàn độc lập và đấu tranh mạnh mẽ cho quyền lợi của người công nhân hiện nay tại Việt Nam.
Ông Đoàn Văn Diên cho biết về điều đó cũng như tình hình bị an ninh và cơ quan chức năng địa phương o ép:
Cá nhân tôi từ ngày ra tù tôi muốn sống một cách thầm lặng vì tôi còn một người con trong tù nữa. Tôi từng ở trong tù nên tôi biết tình hình khó khăn vì thế tôi im lặng. Chính vì chỗ im lặng đó mà họ làm tới. Họ áp bức tôi đủ điều. Tự nhiên họ đến lấy xe của con tôi rồi buộc con tôi vào tội đá gà. Họ khống chế về mặt đi đứng, làm ăn… Mặc dù không nói ra, nhưng họ làm cho mình khủng hoảng, luôn nằm trong thế nghèo túng, tự thủ, tự xem xét thế nào. Rồi có cán bộ đến nói giúp đỡ. Nhưng thực tế ‘một người đấm, một người xoa, một người cắt xẻo’. Tôi bị áp chế rất nhiều về vấn đề kinh tế.
Tình trạng của một cựu tù nhân như ông Đoàn Văn Diên cũng không khác gì của những người từng bị giam giữ hay công khai lên tiếng đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam.
Cá nhân tôi từ ngày ra tù tôi muốn sống một cách thầm lặng vì tôi còn một người con trong tù nữa. Chính vì chỗ im lặng đó mà họ làm tới. Họ áp bức tôi đủ điều.
Ông Đoàn Văn Diên
Một trong những biện pháp của phía chính quyền mà những người trong cuộc cho biết là triệt đường làm ăn, sinh sống của những đối tượng không đồng quan điểm chính trị với nhà nước.
Tình trạng đó đối với gia đình ông Đoàn Văn Diên gần đây nhất được ông bức xúc trình bày như sau:
Vừa rồi họ bắt đứa con thứ ba của tôi là Đoàn Văn Kha, giải giao từ Đồng Nai lên Lâm Đồng vào ban đêm mà không có một miếng giấy lộn. Đồng thời tịch thu chiếc xe của Đoàn Triệu Hải, con trai tôi, mặc dù xe đó không có vấn đề gì, xe hoàn toàn hợp pháp. Thực tế họ không muốn để mình yên ‘thuyền muốn lặng, mà sóng chẳng yên’. Họ lấy xe con tôi, tôi cũng theo hệ thống Nhà Nước làm đơn thưa lên huyện. Tôi thưa một đường, huyện trả lời một nẻo. Trả lời theo cách của người ta nghĩ, người ta làm.
Tôi thưa với các cơ quan thông tấn báo chí trong cũng như ngoài nước biết hiện tại tôi khủng hoảng quá, tôi rất bức bách, không còn con đường sống nữa, tôi sẽ tự sát trước cơ quan đó. Dù tôi không tham gia tổ chức nào hết, nhưng vì bức bách tôi sẽ tự vận bằng thuốc nổ. Tôi không phải khủng bố, nhưng bức bách tôi quá, tôi phải là Đoàn Văn Vươn thứ hai.
Đấu tranh
Cơ quan chức năng cũng buộc ông tội danh lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm hại an ninh quốc gia.
Ông Đoàn Văn Diên là một thành viên của tổ chức Hiệp hội Đoàn kết Công Nông, cũng như tham gia Đảng Vì Dân có trụ sở tại Hoa Kỳ. Ông nói về quá trình hoạt động đó như sau:
Trước đây tôi thành lập Hiệp Hội Đoàn kết Công nông, làm việc với ông Nguyễn Công Bằng. Sau này vì hiểu lầm nhau một chút về vấn đề giao tiếp, tôi nghĩ bên đó và tham gia bên anh Đỗ Thành Công- Đảng Dân chủ Nhân dân, tiếp tục đấu tranh cho công nhân và nông dân, tiếp tục rải truyền đơn. Tôi bị bắt cùng Phùng Quang Quyền và Trần thị Lệ Hồng cũng như Đoàn Huy Chương.
Con trai ông Đoàn Văn Diên là Đoàn Huy Chương cũng cùng tham gia trong Hiệp Hội Đoàn kết Công Nông. Trong dịp lên tiếng với Đài Á Châu Tự do, ông Đoàn Văn Diên cho biết một số thông tin mới nhất về người con Đoàn Huy Chương đang phải thụ án 7 năm tù giam:
Họ cứ bắt Đoàn Huy Chương nhận tội, nhưng Đoàn Huy Chương không nhận tội. Điều này được một số anh em trong tù về nói. Họ áp chế, và có những cách thức rất tinh vi với tù chính trị.
Ông Đoàn Văn Diên
Họ cứ bắt Đoàn Huy Chương nhận tội, nhưng Đoàn Huy Chương không nhận tội. Điều này được một số anh em trong tù về nói. Họ áp chế, và có những cách thức rất tinh vi với tù chính trị. Trước đây họ bắt tôi quả tang nên tôi nhận tội, còn Đoàn Huy Chương không nhận tội là đúng.
Anh Đoàn Huy Chương từng bị kết án tù một năm rưỡi hồi năm 2006. Anh bị bắt giam lại hồi đầu năm 2010, và trong phiên xử hồi ngày 26 tháng 10 năm 2010, cùng với Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, và Đỗ thị Minh Hạnh, Đoàn Huy Chương và Đỗ thị Minh Hạnh bị kêu án mỗi người 7 năm tù, riêng Nguyễn Hoàng Quốc Hùng là chín năm. Tội danh bị cáo buộc là phá rối an ninh do có những hoạt động tổ chức cho cả chục ngàn công nhân hãng giày Mỹ Phong ở Trà Vinh đình công, cũng như rải truyền đơn tại Đồng Nai. Phiên phúc thẩm hồi ngày 18 tháng 3 năm 2011 giữ nguyên bản án sơ thẩm.
Xin được nhắc lại Hiệp hội Đoàn kết Công Nông ra đời hồi cuối tháng 10 năm 2006.
Vào trung tuần tháng 6 năm 2007, nhân dịp ông Nguyễn Minh Triết sang thăm Hoa Kỳ, người phát ngôn của Hiệp hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam lên tiếng kêu gọi tổng thống George W. Bush yêu cầu Hà Nội trả tự do cho các thành viên hiệp hội gồm có ông Trần Quốc Hiền, Trần thị Lệ Hồng, Đoàn Văn Diên và Đoàn Huy Chương. Ngoài ra Hiệp hội cũng đề nghị kêu gọi trả tự do cho các nhà bất đồng chính kiến tại Việt Nam vào lúc đó như linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê thị Công Nhân, luật sư Nguyễn Bắc Truyển, bác sĩ Lê Nguyên Sang, ký giả Huỳnh Nguyên Đạo…
Ghi Chú
ChinhTri
Kiểm diểm một CSHS tát dân tại trụ sở
áo THANH NIÊN ngày 31-12-2012 nơi trang 5 có đăng tin:
"Kiểm diểm một CSHS tát dân tại trụ sở"
Xin hỏi:
Tát dân tại trụ sở công an H.Xuân Lộc bị kiểm điểm còn lột đồ dân tại trụ sở công an P.Nguyễn Cư Trinh thì sao ???
"Kiểm diểm một CSHS tát dân tại trụ sở"
Xin hỏi:
Tát dân tại trụ sở công an H.Xuân Lộc bị kiểm điểm còn lột đồ dân tại trụ sở công an P.Nguyễn Cư Trinh thì sao ???
Ghi Chú
CongAn,
XaHoi - PhapLuat - DanhDan
Huyền thoại tay không “quật ngã” trực thăng UH–1 của Mỹ
(Người nổi tiếng)
- Ông rưng rưng nước mắt: “Các cậu ấy không được thấy ngày độc lập,
không được sống những ngày không có tiếng bom đạn. Nhiều người vẫn đã
ngã xuống vẫn nằm lại giữa núi rừng lạnh lẽo, chưa tìm thấy mộ phần.
Chưa tìm được các anh, tôi sao yên lòng mà nhắm mắt được”.
Năm 18 tuổi, theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc, từ biệt quê hương Tân Dương (Thủy Nguyên, TP.Hải Phòng), ông khoác ba lô lên đường nhập ngũ, chiến đấu tại mặt trận 44 Quảng – Đà (Quảng Nam – Đà Nẵng ngày nay).
Hơn 15 năm cầm súng chinh chiến dọc một
dãi chiến trường miền trung, ông đã lập nên những kỳ tích huyền thoại
khi hạ một mình hơn 8 chiếc máy bay UH – 1 và hàng chục xe tăng, thiết
giáp của Mỹ ngụy.
Đất nước giải phóng, dù bận rộn với cuộc
sống mưu sinh nhọc nhằn, nhưng người cựu binh năm nào vẫn còn đau đáu
một nỗi lòng với những người đồng đội đang nằm lại nơi rừng xanh, núi
cao chưa tìm thấy hài cốt.
Từ năm 1990 đến nay, ông đã thực hiện
hàng trăm chuyến băng rừng, vượt suối về lại chiến trường xưa để tìm
kiếm, cất bốc mộ đồng đội.
Người cựu binh nặng lòng với quá vãng ấy
là ông Bùi Minh Kiểm (SN 1942, trú tại đường số 5, phường Hòa Hiệp Nam,
quận Liên Chiểu, TP. Đà Nẵng), một “địa chỉ đỏ” trong hành trình đi tìm
mộ liệt sĩ của thân nhân những người lính ngã xuống trên chiến trường
Quảng – Đà.
Huyền thoại tay không “quật ngã” trực thăng UH – 1 của Mỹ - ngụy
Ông Kiểm đang kể cho con cháu nghe về những trận đánh năm xưa. |
Sau nhiều lần tìm đến nhà, cuối cùng,
chúng tôi cũng gặp được ông vừa trở về sau chuyến đi tìm kiếm hài cốt
liệt sĩ ở khu vực rừng núi Bắc Trà My (tỉnh Quảng Nam).
Căn nhà nhỏ nằm khuất sau con hẻm bỗng
trở nên vui nhộn hơn thường ngày bởi tiếng cười nói của những người
khách, cán bộ phường đến thăm.
Nhìn người đàn ông tuổi ngoài lục tuần,
thân hình nhỏ nhắn nhưng rắn chắc, khỏe mạnh, ít ai biết được rằng ông
đã từng dùng đôi bàn tay ấy để ghì chặt một chiếc máy bay UH – 1 của Mỹ
xuống mặt đất.
Dẫn chúng tôi lên căn phòng chất đầy
những kỷ vật một thời lửa đạn như: bi đông nước, ba lô con cóc, dép cao
su…, ông kể: “Gia đình tôi có 4 anh em trai thì hết 3 người xung vào
quân đội, 4 chị em gái cũng lần lượt vào thanh niên xung phong làm nhiệm
vụ tiếp tế cho chiến trường lớn miền Nam.
Riêng tôi con út nên được ở nhà, miễn
nghĩa vụ quân sự. Nhưng đất nước đang chiến tranh, giặc giã, bạn bè cùng
trang lứa đã xếp bút nghiêng lên đường, mình ở nhà sao được?”.
Mặc cho gia đình can ngăn, ông vẫn viết
đơn nhập ngũ và xin vào chiến đấu ở mặt trận Quảng – Đà, một trong những
mặt trận ác liệt nhất lúc bấy giờ.
Sau gần nửa năm huấn luyện trong gian
khổ, ông được biên chế vào đơn vị 91 Đặc công (thuộc Quân khu V), thực
hiện các nhiệm vụ đánh “thọc” sâu bên trong lòng địch, bảo vệ các cứ
điểm quan trọng.
Với một người lính trẻ vừa kết thúc mấy
tháng quân trường, đó bước thử thách khắc nghiệt, khó khăn. Trải qua
những trận đánh ác liệt, có những lúc đối diện với cái chết trong gang
tấc đã hun đúc tinh thần người lính trẻ.
Sự ác liệt của chiến tranh, sự hy sinh mất mát của nhiều đồng đội, cũng không thể khiến ông khuất phục.
Trong đời binh nghiệp của mình, ông nhớ
nhất là trận đánh “không ngang sức” với kẻ thù, buộc ông phải gieo mình
xuống sông để tránh bị rơi vào tay kẻ thù. Nhắc lại chuyện xưa, trong
đôi mắt của người lính già ngấn lệ, hồi tưởng về một thời máu lửa đã
qua.
Ông kể, đó là vào khoảng 9 giờ một ngày
tháng 4/1968, khi đơn vị của ông gồm 4 người (thuộc Đại đội 3, Tiểu đoàn
140 – Bộ Quốc phòng) đang đào hầm trên bãi cát gần bờ sông Vu Gia
(thuộc huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam – PV) để bảo vệ một điểm trung
chuyển đạn dược phục vụ mặt trận Quảng – Đà.
Trong lúc 4 người đang đào công sự thì
địch sử dụng máy bay do thám phát hiện. Chỉ khoảng một giờ sau, hàng
chục chiếc trực thăng của địch bất ngờ đổ bộ xuống vị trí cách đơn vị
ông chưa đến 20 mét.
Trước khi đưa lính tới càn, bọn chúng đã
cho pháo tập kích, dập tả tơi quanh khu vực bán kinh 1km trở lại. Trận
pháo kích dữ dội đã làm 2 chiến sĩ của đơn vị trúng đạn, hy sinh.
Biết địch chắc chắn sẽ cho quân càn tới
để tiêu dịch cứ điểm quan trọng này nên ông và đồng đội Nguyễn Phú Thao
(ngụ TP.Hải Phòng) quyết một phen sống mãi với quân thù.
Ngoài hai khẩu AK, ba quả lựu đạn và một
số ít cơ số đạn còn lại, hai người phải chống chọi với một tiểu đoàn
trực thăng biệt động 37 của ngụy cùng hơn 150 lính biệt kích, có sự yểm
trợ của pháo binh địch.
“Lúc này, hai anh em chúng tôi chỉ liếc
mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ tiến vào công sự, đạn đã lên nòng và lựu đạn
cũng sẵn sàng rút chốt. Không ai nói một lời, nín thở chờ tụi biệt kích
tiến vào tầm ngắn. Tụi nó sục sạo khắp nơi và khi đến gần phía bờ sông
thì chúng tôi nhả đạn” - ông Kiểm nhớ lại.
Gặp chốt chống cự, địch nhanh chóng tản
ra tạo thành thế gọng kìm để bao vây hai người vào giữa. Nhưng những
loạt đạn AK tạo ra vành đai lửa khiến địch không thể tiến lên.
Sau ba giờ cầm chân địch, ông bị thương ở
tay và đầu, máu chảy ra nhiều nhưng vẫn kiên trì cầm súng bắn ngăn địch
tiếp cận công sự. Giữa lúc cuộc giằng co đang diễn ra ác liệt thì địch
huy động trực thăng bắn róc két, pháo kích lần hai.
Người lính già Bùi Minh Kiểm (đứng bế cháu, thứ 3 từ phải sang trái) cùng thân nhân những người đi tìm hài cốt liệt sĩ. |
Quân Mỹ - ngụy tưởng rằng, chúng đang
đụng độ với một đơn vị bộ đội của ta nên tiếp tục cho quân đổ bộ và tăng
cường hỏa lực trấn áp.
“Quân địch sợ bị rơi vào điểm phục kích
nên không dám tiến lên mà chỉ dùng hỏa lực tấn công từ xa. Nhưng nguy
hiểm nhất là các trực thăng liên tục quần thảo trên đầu, súng máy và AK
không thể xuyên thủng lớp thép phía dưới bụng máy bay” ông Kiếm kể.
Giữa lúc “dầu sôi, lửa bỏng” ấy, đồng
đội của ông Kiểm, tức ông cùng Nguyễn Phú Thao đã đưa ra một cách đánh
táo bạo. Khi chiếc UH – 1 rà tới chuẩn bị hạ thấp để bắn róc két thì ông
Kiểm lao người lên dùng hai tay ghì càng máy bay xuống.
Đôi bàn tay thép như chiếc nam châm hút
chiếc UH – 1 xuống gần sát mặt đất. Viên phi công bất ngờ, chưa kịp gạt
cần súng máy thì đã bị anh Thao từ bên dưới bắn thốc lên, thẳng vào
buồng lái. Chiếc máy bay mất thăng bằng loạng choạng lao xuống, nổ tan
xác.
Tiếng nổ của chiếc UH – 1 đầu tiên đã
khiến phía địch hoảng loạn, gọi cầu viện. Đến trưa cùng ngày, ông Kiểm
và đồng đội vẫn giữ vững cứ điểm, không để địch tiến về phía bờ sông.
Đợt pháo kích thứ ba của địch vừa dứt
thì ba chiếc trực thăng UH – 1 hạ cánh xuống khu vực chiếc trực thăng bị
rơi để tìm kiếm xác. Lợi dụng cơ hội này, hai người trườn tới vị trí
thuận lợi để bắn hạ ba con “chim sắt”.
Ông Kiểm hồi ức như mới vừa xảy ra đây
“Trong khi anh Thao lên đạn súng máy thì tôi chạy thắng tới đuôi chiếc
máy bay rút chốt lựu đạn quăng vào buồng lái.
Chiếc thứ nhất nổ tan tành khiến hai
chiếc kia hoảng sợ cất cánh bỏ chạy, nhưng đã bị lưới đạn của anh Thao
nhả xuống, hai chiếc còn lại cũng bị hạ nốt”.
Đến cuối giờ chiều, hai khẩu súng đã gần
hết đạn, không thể tiếp tục chống cự thêm. “Lúc đó hai tai tôi đã lãng
đi vì tiếng nổ, đầu nhức, mắt mờ. Anh Thao cũng bị thương chảy máu khá
nhiều. Hai chúng tôi hi vọng sẽ cầm cự đến được chiều tối, bọn địch sẽ
phải rút lui, hoặc phía quân ta sẽ bổ sung lực lượng cứu viện” - ông
Kiểm kể.
Khi phát hiện hỏa lực phía ta bị suy
giảm, địch bắt đầu cho quân tiến lên, quyết tâm bắt sống ổ kháng cự. Hai
người vừa chiến đấu vừa tìm cách bò ra mép sông để tìm cơ hội thoát
khỏi sự truy kích và đánh lạc hướng quân địch.
Nhưng cả hai chưa bò ra đến nơi thì ông
Thao trúng mảnh pháo xuyên qua đầu, hy sinh. Lúc đó, ông Kiểm nghĩ mình
cũng sẽ chết vì chỉ còn lại ba viên đạn trong băng. Ông cố lôi xác đồng
đội ra sông để cả hai cùng thả trôi theo dòng nước, không phải chết
trong tay quân Mỹ - ngụy.
Lê chút sức tàn ra tới sông, ông Kiểm
thả mình xuống dòng nước bất tỉnh. Trôi theo dòng nước gần 6 km, sóng
đánh ông tấp vào bờ. Tưởng chừng như đã nắm chắc cái chết, nhưng ông
Kiểm được người dân trong vùng vớt lên, cứu sống.
Kể đến đây, ông Kiểm quay sang nhìn tấm di ảnh của ông Thao treo trang trọng trong nhà và ông xúc động:
“Đến bây giờ, tôi cũng không nghĩ là
mình may mắn còn sống. Cả đơn vị tôi hôm ấy đã hy sinh gần hết, chỉ còn
lại tôi. Bà con đã nuôi dấu tôi hơn 2 tuần cho hồi phục rồi tìm đường
trở lại đơn vị chiến đấu”.
Sau trận ấy, ông được đơn vị tặng thưởng
Huân chương Chiến công hạng Nhì. Đó xem như là phần thưởng cho lòng
dũng cảm, kiên trung của người lính trẻ năm nào. Trở về đơn vị, ông và
đồng đội lại bước vào những trận chiến gian khổ và khốc liệt hơn.
Năm 1970, ông chuyển về công tác, chiến
đấu và giữ chức vụ Chính trị viên Đại đội 11, Đoàn pháo binh 575. Cuối
năm 1971, ông được đơn vị giao nhiệm vụ trinh sát, đặt đài quan sát trên
đỉnh Bà Nà - Núi Chúa để theo dõi tình hình hoạt động của địch ở sân
bay Đà Nẵng.
Nhớ lại trận đánh mà ông tham gia cùng
các đơn vị ở Đoàn pháo binh 575 vào tháng 8/1972, ông không khỏi tự hào
rằng mình là một trong những người được góp một phần nhỏ công lao vào
chiến thắng giòn giã ấy.
Trước đó, công tác chuẩn bị cho trận
đánh “lịch sử” đã được lãnh đạo thống nhất phương án. Táo bạo và bất
ngờ, các trận địa pháo của Đoàn 575 đặt tại trận địa Hòa Bình (Hòa Vang,
TP.Đà Nẵng) và Điện Sơn (Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam) phát hỏa lúc 5 giờ
35 ngày 2/8, ngay trước mũi hành quân tìm diệt của địch (cách trận địa
Hòa Bình chỉ vài trăm mét).
80 viên hỏa tiễn “tìm” đúng mục tiêu,
phá hủy 57 máy bay, diệt 147 tên Mỹ hầu hết là sĩ quan, giặc lái, kho
xăng trong sân bay bốc cháy dữ dội 5 giờ liền, nhiều phương tiện chiến
tranh của địch bị phá hủy. Trận đánh để đời của Đoàn 575 đã làm giặc Mỹ
ngớ ra không kịp đối phó...
Lật giở tấm bản ghi thành tích chiến đấu
của đơn vị năm nào, ông cười tự hào, “Gần 10 năm (1966-1975), Đoàn pháo
binh 575 đã đánh hơn 500 trận, tiêu diệt 6.000 tên địch với hàng ngàn
sĩ quan, phá hủy 780 máy bay, 1.000 xe quân sự, 200 khẩu pháo các loại,
thiêu cháy 50 triệu lít xăng dầu và rất nhiều phương tiện chiến tranh
hiện đại của Mỹ.
Đơn vị được tặng 10 Huân chương Quân
công, hàng trăm Huân chương Chiến công, được tuyên dương đơn vị Anh hùng
lực lượng Vũ trang Nhân dân ngày 31/3/1973...”.
Trong thời gian 1964-1975, với những
thành tích xuất sắc đã đạt được, ông Kiểm được tặng thưởng 2 Huân chương
Chiến công, 4 danh hiệu Dũng sĩ (diệt Mỹ, diệt ngụy, diệt máy bay, diệt
xe cơ giới), 3 Huân chương Chiến sĩ giải phóng, 1 Huân chương Kháng
chiến và 31 bằng khen, giấy khen các loại...
Cuộc trò chuyện bỗng trầm xuống khi chúng tôi nhắc đến những chiến thắng, ông rưng rưng nước mắt:
“Các cậu ấy không được thấy ngày độc
lập, không được sống những ngày không có tiếng bom đạn. Nhiều người vẫn
đã ngã xuống vẫn nằm lại giữa núi rừng lạnh lẽo, chưa tìm thấy mộ phần.
Chưa tìm được các anh, tôi sao yên lòng mà nhắm mắt được”.
Ghi Chú
ChinhTri - ChienTranhVN,
CSVN
HAPPY NEW YEAR 2013
Bước qua nam 2013 , DienDan ChinhTri TranhLuan Dan Chu Kính chúc Toàn Thể Ông Bà , Quý cô Chú Anh Chị Một Năm An Khang Thịnh Vượng _ Luôn Thành Công Trong Công Việc.
Kính Chúc Cô Chú Anh Chị Những Nhà Đấu Tranh Dân Chủ Trong Nước Luôn Vững Niềm Tin Cho Một Ngày Mai VietNam Không cs .
TOÀN THỂ OPS DIENDAN CHINHTRI TRANHLUAN DAN CHU .
Subscribe to:
Posts (Atom)