LÃO MÓC
Ngày 2-9-1969, "Bác" Hồ "thôi giữ chức" Chủ tịch nước nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Nói "thôi giữ chức" là nói theo kiểu Đảng và Nhà nước ta thường nói mỗi khi có đồng chí mình vì lý do nào đó mà rời chức vụ. Ngày "Bác" Hồ "thôi giữ chức" cũng là ngày "Bác" thôi không sống nữa.
Ngày hôm sau 3-9-1969, Trung ương Đảng, Ủy ban Thường vụ Quốc hội, Hội đồng Chính phủ, Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc, thêm tất cả các cơ quan lớn nhỏ cả miền Bắc đã cho ra một trăm lẻ một ngàn cái cáo phó, báo tin "Bác" có hộ chiếu đi đoàn tụ với thân nhân có trực hệ Các Mác và Lê Văn Ninh.
Từ đó về sau, đã trở thành một cái thông lệ, mỗi khi bà con mua báo Nhân Dân, việc đầu tiên là liếc xem báo có đăng cáo phó ai không rồi mới ngó qua phần tin tức.
Cáo phó là hình thức báo tang trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Rất thuận tiện cho gia đình người quá cố, khỏi phải thiệp tang phiền phức và chậm chạp, lại khó thông tin cho tất cả mọi người. Ngày nay việc đăng cáo phó trên báo chí của người Việt hải ngoại khi có người thân không may qua đời rất dễ dàng.
Bảy chục năm về trước, việc ấy trong nước rất hiếm.
Vâng! Thời Pháp thuộc, báo chí đã ít, lại đắt tiền và không phổ biến rộng rãi cho lắm. Chỉ có các gia đình tai mắt mới có điều kiện đăng cáo phó. Cáo phó đã hiếm, cáo tồn - tức là báo tin còn sống - ngược lại với cáo phó, lại càng hiếm hơn.
*
Thời Pháp thuộc, có ông Trần Bình, là người vốn theo Hán học. Gặp lúc giao thời, ông lại học thêm chữ Quốc ngữ rồi ra làm quan với chính quyền Bảo hộ. Ông này có tài làm thơ, làm câu đối rất hóm hỉnh.
Hoàng Trọng Phu nhờ oai của cha mình là Quận công Hoàng Cao Khải, Đệ nhất công thần của Pháp, nguyên Kinh lược Bắc kỳ, mà cũng được làm quan to. Năm ấy, Hoàng Trọng Phu rời chức Tổng Đốc Hà Đông, giao lại cho Vi Văn Định, một tay bồi Tây hạng nặng từ chức Tuần phủ Thái Bình đổi về thay. Cũng trong thời gian đó, tỉnh Hà Đông bị tai nạn, sâu hoàng trùng cắn phá lúa ở phủ Mỹ Đức và bệnh dịch tả hoành hành tại huyện Chương Mỹ.
Ông Trần Bình làm mấy câu:
Hoàng trùng đi,
Vi trùng lại
Suy đi xét lại
Vi hại hơn Hoàng.
Tuy ông có tài làm thơ, và viết câu đối rất hóm, nhưng thành tích làm quan của ông cũng không lấy gì làm trong sạch cho lắm. Khi về già ông có sáng kiến đăng báo Trung Bắc Tân Văn, nói rằng bốn phương hãy gửi câu đối về phúng điếu trước khi ông mất, để ông còn có dịp đọc. Trong số các câu đối phúng sống ông hưu quan có những câu mai mỉa:
"Lạ lùng thay Nho chẳng ra Nho, quan chẳng ra quan, điên đảo, đảo điên, chín suối tìm đâu người nỏ miệng.
Ngao ngán nhẽ, sống không ra sống, chết không ra chết, dở hay hay dở, trăm năm còn tấm bia đời."
Lại có người gởi về một câu đối lời lẽ còn nặng nề hơn nữa:
"Muốn sống thì chừa, nào Hán tự, nào Quốc văn, bàn tán thêm nhơ phường Cựu học.
Chưa chết đã thối, cũng ngụy khoa, cũng hiển hoạn, phẩm bình càng bẩn báo Tân văn."
(ngụy khoa: đỗ cao, hiển hoạn: làm quan to).
*
Về già ông bị bệnh bướu, bác sĩ thời ấy bó tay. Ông chỉ còn chờ chết. Có vị thầy bói kia, bói rằng đến tháng Tám năm nay là ông hết số. Ông tin và nằm nhà đợi chết. Nào ngờ sang tháng Chín mà ông vẫn còn chưa mệnh hệ gì. Ông liền làm một bài thơ đăng lên báo Trung Bắc Tân Văn.
Cáo Tồn
Bướu mọc càng thêm dạ xót đau
Thà rằng vui trước khỏi nhơ sau.
Sinh ra nước Việt làm tôi Pháp,
Lỡ tại người Nam học chữ Tàu.
Kiếp nặng chửa tan kềnh một giấc,
Đời thừa còn sống góp năm châu.
Đã qua tháng Tám mà không chết
Thầy số năm xưa cũng lắc đầu!
Bài Cáo Tồn này lạ lùng hiếm có. Chết thì làm cáo phó thì phải rồi. Chưa chết mà làm cáo tồn mới là độc đáo. Ông này cũng thuộc loại lạ đời. Có lẽ ông muốn bá cáo với thiên hạ: Trần Bình vẫn còn đây, chưa chết!
Bài Cáo Tồn ấy lạ lùng, hiếm có. Hiếm có chứ không phải duy nhất.
*
Mới đây, trong cuộc biểu tình chống Trung Cộng cắt cáp tàu Bình Minh 2, tàu Viking 2 do nhóm Nhật Ký Yêu Nước kêu gọi, người ta thấy đảng Việt Tân chường mặt ra làm cái chuyện "cáo tồn" đã bị Nhóm NKYN "là làng" phải lên tiếng đính tà, dính cánh lia chia.
Khi cuộc biểu tình xảy ra thì mấy anh "ăn cơm Quốc Gia thờ cha Việt Cộng"Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Lê Công Giàu, "anh Tây mắm nêm"André Manras… cũng cố ló những cái mặt mo ra làm chuyện cáo tồn để "báo công" với Đảng và Nhà Nước ta là: "Các em còn sống đây! Các em còn sống đây!"
Qua các lần biểu tình thứ 2, thứ 3, thứ 4… thì mọi người đã thấy rõ đây là những cuộc biểu tình được Đảng và Nhà Nước cho phép; nhưng Đảng và Nhà Nước ta lại sợ chuyện LỘNG GIẢ THÀNH CHÂN; do đó, đã tung các lực lượng an ninh tối đa để có thể ngăn chận kịp thời những ngòi lửa tự phát sẽ biến thành ngọn lửa thiêu rụi chế độ.
Mới đây, thấy có cái gọi là "Tuyên cáo của giới Nhân sĩ Trí thức Quốc nội VỀ VIỆC NHÀ CẦM QUYỀN TRUNG QUỐC LIÊN TỤC CÓ NHỮNG HÀNH ĐỘNG GÂY HẤN, XÂM PHẠM NGHIÊM TRỌNG CHỦ QUYỀN VÀ TOÀN VẸN LÃNH THỔ VIỆT NAM TRÊN BIỂN ĐÔNG" có những cái tên đã từng một thời "ăn cơm Quốc Gia thờ cha VC" như: Hồ Ngọc Nhuận, Lữ Phương, Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấm Mẫm, Tiêu Dao Bảo Cự, Huỳnh Sơn Phước, Đỗ Trung Quân… thấy quả đây là MỘT LŨ HÁT TUỒNG!
Tại sao tôi lại dùng mấy chữ "một lũ hát tuồng" với những người này. Lý do rất dễ hiểu trước kia quý vị này đã nhởn nhơ giữa lòng Sài Gòn để gọi là "LÀM CÁI CHUYỆN TRANH ĐẤU CHỐNG MỸ, NGỤY" ĐỂ GIẢI PHÓNG MIỀN NAM.
Miền Nam đã được "giải phóng" 36 năm nay. Đất nước VN đã được độc lập, tự do, hạnh phúc 36 năm nay! Quý vị đã là NHỮNG CÁI VỎ CHANH ĐÃ BỊ VẮT HẾT NƯỚC! Xin lấy điển hình là Huỳnh Tấn Mẫm, kẻ đã nhởn nhơ giữa lòng Sàigòn tranh đấu, biểu tình gây rối trị an dưới sự bao che, dung túng của những tên "cẩu tướng" như Nguyễn Cao Kỳ, Dương Văn Minh… trong khi chúng tôi, những kẻ cùng trang lứa với tên này đã phải hy sinh xương máu để bảo vệ miền Nam. Khi VC tấn chiếm miền Nam, chúng tôi đã phải bị lưu đày, gia đình chúng tôi và hàng trăm ngàn gia đình khác đã phải tan nát.
Quý vị đã một lần làm lũ hát tuồng. Quý vị đã bị VC nó vứt đi như những cái vỏ chanh chẳng chút tiếc thương. Nay, quý vị ký tên vào cái gọi là Bản Tuyên Cáo của mấy ông "sĩ phu Bắc Hà" như Nguyễn Xuân Tụ, Nguyễn Huệ Chi và mấy ông cựu Tướng VC v. v… tôi thấy quý vị đúng là MỘT LŨ HÁT TUỒNG - không hơn không kém. Nhất là các ông Hồ Ngọc Nhuận, Lữ Phương…
Thấy mấy ông Huỳnh Tấn Mẫm và một số ông khác có khoe là "Nguyên Chủ Tịch Tổng Hội Sinh Viên Sài gòn năm 1964, 65, 68" gì đó và ông Lữ Phương "khoe" là "Thứ Trưởng Văn hoá của Chính Phủ gì đó" phải nói là tôi rất ứa gan. Quý vị đúng là những kẻ vô liêm sỉ có "lai-sân"!
Riêng các "sĩ phu Bắc Hà" và các vị trí thức khác, tôi xin không có ý kiến!
*
Trong khi đó thì ở hải ngoại, có ông đã từng là Phó Thủ Tướng của cái gọi là Chính Phủ Nguyễn Hữu Chánh. Đã từng tuyên bố sẽ thuê mướn máy bay đem cái Chính Phủ này về Hà Nội để nhận bàn giao Chính Phủ từ tay Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh [sic!]. Chắc là vì ChínhPhủ Việt Nam Tự Do chưa "bịp" đủ tiền để thuê mướn máy bay về nước nên đồng bào hải ngoại chờ hoài cả chục năm mà chưa thấy lễ bàn giao!
Nay thấy ông này lại lập Lực Lượng Phục Quốc (?), kêu gọi Hội nghị Diên Hồng hải ngoại để… cứu nước. Ông có gửi Hịch Diên Hồng (?) cho tôi. Ông có "dạy dỗ" tôi về chuyện "lòng ái quốc là trên hết!"
Xin không tranh luận với ông. Chỉ xin nhắc ông một câu của thi sĩ Tản Đà: "Tội ác lớn nhất là tội lợi dụng lòng yêu nước!".
*
"Nào có ra chi lũ hát tuồng
Cũng hò, cũng hét, cũng y uông…"
Theo tôi, lũ hát tuồng hãy nên im lặng, đừng có cứ cáo phó, cáo tồn làm rát tai những người trẻ đang thực lòng tranh đấu cho một đất nước Việt Nam tự do, dân chủ, không cộng sản.
Càng hò hét, y uông, quý vị chỉ tổ làm rơi rớt lớp phấn son làm lộ rõ những bộ mặt thật trơ trẽn của quý vị mà thôi!
LÃO MÓC
http://nguyenthieunhan.wordpress.com