THÔNG BÁO !
Trang blog diễn đàn đã được dời sang địa chỉ mới http://ptlambao.blogspot.com/ . Vui lòng vào đây để theo dõi tin tức mới và tiện việc ủng hộ. Trang này sẽ lưu giữ những thông tin cũ . Xin cả ơn sự ủng hộ của mọi người
TM Ban Điều Hành Blog
TM Ban Điều Hành Blog
09 November 2011
Thư Sài gòn: Thâm cung bí sử ghê rợn của Đảng CSVN
09/11/2011
Hồ Thu Hồng
Gửi tới TTHN
-
Người dân sống ở đâu cũng lo sợ nhân tai, nhân họa đến từ các Cơ quan công quyền, đi đâu cũng phải lo tiền đút lót, hối lộ cho nhân viên từ hộ lý, y tá, bác sỹ trong bệnh viện đến giáo viên trong trường học, hay các ngành, các cấp, các cơ quan dịch vụ, truyền thông, công quyền. Cả dân tộc đang phải sinh tồn trong bất ổn trước sự lộng hành của lưc lượng công an, an ninh, mật vụ.
Bất cứ Người Việt Nam nào thường xuyên theo dõi hiện tình đất nước thì đều nhận thấy rất rõ rằng lòng dân trên khắp mọi miền đất nước đã quá chán ngán, căm phẫn đa số các cán bộ của Đảng và nhà nước Cộng Sản Việt Nam đương quyền. Bất cứ cương vị cán bộ nào từ thôn, ấp, xã, phường, huyện, tỉnh, trung ương đang ngày đêm vơ vét, ăn quỵt, cướp bóc, hoành hành làm điêu đứng cả xã hội, nhân quyền và tự do tôn giáo bị vi phạm nghiêm trọng, cộng đồng dân tộc bị chia rẽ sâu sắc. Thậm chí, những người dân càng hiền lành, chất phát, lao động chân chính bao nhiêu thì lại càng bị những kẻ thống trị trấn áp, cướp giật nhà cửa đất đai, bị đẩy đến tận cùng của sự nghèo đói, oan khuất và ly tán.
Xã hội gần như là rơi vào tình trạng vô chính phủ, từ trung ương tập quyền tới địa phương cát cứ, quốc nạn tham nhũng tràn lan, tính dối trá và sợ hãi sự thật bao trùm lên cả nước. Tinh thần quốc gia dân tộc bạc nhược. Người dân sống ở đâu cũng lo sợ nhân tai, nhân họa đến từ các Cơ quan công quyền, đi đâu cũng phải lo tiền đút lót, hối lộ cho nhân viên từ hộ lý, y tá, bác sỹ trong bệnh viện đến giáo viên trong trường học, hay các ngành, các cấp, các cơ quan dịch vụ, truyền thông, công quyền. Cả dân tộc đang phải sinh tồn trong bất ổn trước sự lộng hành của lưc lượng công an, an ninh, mật vụ. Và, chưa biết bao giờ nhìn thấy được ánh sáng tương lai tốt đẹp thật sự.
Sự mua bán chức, quyền, bằng, cấp gần như công khai. Nếu muốn mua chức Cục trưởng, Vụ trưởng, Sư đoàn trưởng hay muốn được phong cấp tướng phải mất vài tỷ đồng. Chạy chức thứ trưởng phải mất 5-7 tỷ đồng. Chức Bộ trưởng phải tính tiền triệu đô la Mỹ. Dư luận ở Hà Nội biết rõ việc Ông Lê Thế Thảo chạy chức Chủ Tịch UBND Thành phố Hà Nội mất hơn 30 tỷ đồng. Rồi chuyện các Lãnh đạo cấp cao của ĐCSVN có nhiều triệu đô la Mỹ. Mỗi ủy viên trung ương Đảng CSVN hàng năm cũng vơ vét được vài chục triệu đô la Mỹ là chuyện thường. Cái danh sách tên 300 vị có chức, quyền của đảng và nhà nước CHXHCNVN đã và đang có hàng trăm triệu đôla đến hơn vài tỷ đô la Mỹ mà rất nhiều người đều biết được loan tải trên mạng internet lâu nay. Rồi chuyện Cựu Bộ trưởng Lê Ngọc
Hoàn có hơn 50 cái Vi-la khắp cả nước, có con riêng 7-8 tuổi. Và mấy ông Bộ trưởng về hưu khác cũng có con riêng nhưng báo chí cấm được viết về những hiện tượng này. Rồi chuyện ông Trịnh Trọng Quyền – Cựu bí thư tỉnh ủy Thanh Hóa lập Công ty riêng cho con trai để tham gia các thầu xây dựng đường sá trong tỉnh và luôn thắng thầu (theo tin từ Cán bộ đảng viên cao cấp của ĐCSVN). Sau đó bán lại thầu ngay tức khắc lấy 5% tổng giá trị gói thầu. Rồi chuyện lãnh đạo Công ty Gang thép Thái Nguyên cho con mua lại nhà máy thép cũ như là cướp luôn cả nhà máy để bán sắt vụn kiếm tiền. Chuyện Thượng tướng, thứ trưởng Bộ Quốc Phòng, UV TƯ ĐCSVN Nguyễn Huy Hiệu bị một phụ nữ đưa con đến Cơ quan Bộ Quốc Phòng đòi ông Hiệu nhận là con đẻ.
Trong nhiều năm qua, công luận Việt Nam lưu truyền sự kiện ông Đỗ Mười nhận 1 triệu USD hối lộ của một Công ty Hàn Quốc. Chuyện ông Lê Đức Anh bị xuất huyết não và nhà cầm quyền Bắc Kinh cử một phái đoàn bác sỹ đặc biệt sang cứu sống. Từ đó ông Lê Đức Anh mang nặng thâm ơn CS Trung Quốc. Hàng năm Trung Quốc vẫn cử một đoàn cán bộ y tế sang kiểm tra, bồi dưỡng sức khỏe cho ông Lê Đức Anh để bằng mọi giá giúp ông Lê Đức Anh sống lâu hơn. Đây là hành động thể hiện “Thiên Triều” bảo dưỡng một “tên Thái Thú – Chư Hầu”.
Chính ông Lê Đức Anh là người quyết định toàn bộ quá trình bình thường hóa quan hệ giữa ĐCSVN với ĐCSTQ, nó hoàn toàn bất thường tới mức:
Lãnh đạo ĐCSVN phải xin ý kiến Bắc Kinh và hướng giải quyết vấn đề để đàm phán trước khi đàm phán,,,. Đây là bằng chứng rõ ràng Lãnh đạo ĐCS Việt Nam chịu làm Chư hầu, Thái thú, đàn em, làm một tỉnh của TQ hay TQ bảo gì phải nghe nấy. Theo các vị Lão thành cách mạng từng lãnh đạo, cấp trên của ông Lê Đức Anh như ông Phạm Văn Xô (Cựu phó ban Tổ chức TƯ ĐCSVN), Đồng Văn Cống (Cựu phó Tổng Thanh tra QĐNDVN) và Nguyễn Văn Thi (Cựu chủ nhiệm hậu cần Bộ tư lệnh Miền Nam) thì ông Lê Đức Anh đã khai man lý lịch cá nhân và khai man tư cách Đảng viên đảng CS: “Lê Đức Anh không phải là công nhân cao su như tự khai mà là người giúp việc thân cận cho chủ đồn điền De Lalant-một sỹ quan phòng nhì của Pháp. Ông Lê Đức Anh chưa bao giờ được kết nạp vào ĐCSVN”, ấy thế mà tự khai là Đảng viên ĐCSVN từ trước năm 1940, nay đã hơn 70 năm tuổi đảng.
Ông Lê Đức Anh, ông Đỗ Mười và Nguyễn Chí Vịnh cũng đã từng cùng dựng ra vụ Sáu Sứ-Năm Châu để vu khống Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Thượng tướng Trần Văn Trà cùng với tay chân định lật đổ Bộ Chính Trị và chính quyền trong dịp Đại hội 7 ĐCSVN, năm 1991. Còn vụ T4 thì ba ông trên đã dựng chuyện quy kết Thủ tướng Phạm Văn Đồng, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Thượng tướng Trần Văn Trà, TT Võ Văn Kiệt, TT Phan Văn Khải, CT QH Nguyễn Văn An, bà Võ Thị Thắng,,, là tay sai của tình báo CIA-Mỹ nhằm mục đích triệt hạ uy tín các đối thủ để xây dựng Phe thân CS Trung Quốc, làm tay sai cho Bắc Kinh. Thời kỳ ông Lê Đức Thọ còn sống mỗi khi ông Lê Đức Anh là đệ tử ruột được truyền ngôi đến thăm và đi ra khỏi nhà ông Thọ đều phải đi thụt lùi không dám quay lưng vào nhà ông Lê Đức Thọ. Có ý kiến, nhận định rằng hầu như 100% các sỹ quan
quân đội cao cấp của CHXHCN Việt Nam hiện nay đều rất căm ghét „cha con“ ông Lê Đức Anh – Nguyễn Chí Vịnh (con nuôi). Nhưng, hầu hết các cấp tướng lĩnh lại rất quý trọng Đại tướng Võ Nguyên Giáp – Người Anh cả của QĐNDVN. Nhiều nhân sỹ, trí thức, các cựu cán bộ cao cấp của ĐCSVN và nhân dân khắp nơi phải lên tiếng, thậm chí kêu gọi “lật đổ, đảo chính quân sự” thì mới đây Lãnh đạo ĐCSVN đã phải mời Mỹ và Nga vào hợp tác với ASEAN. Ngay lập tức cách đây vài tuần trên Vietnamnet ông Lê Đức Anh có bài viết có nội dung rằng Ông là người đầu tiên bảo trợ cho quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ từ những năm 1986 qua việc cứu giúp một ông Bác Sỹ. Chuyện này có thật hay không?
Chuyện con dâu ông Lê Đức Anh là bà Nguyễn Thị Doan cũng nhờ cậy thế thần của bố chồng hiện nắm giữ chức Phó Chủ tịch nước. Qua những chứng cứ trên cho thấy rằng ông Lê Đức Anh là trụ cột cho quan hệ CS Việt Nam – CS Trung Quốc sau năm 1991. Ông Lê Đức Anh, một con người gian trá, xảo quyệt, vu khống dựng chuyện nói xấu các Đại Công Thần thời Cách mạng tháng 8 còn sống đồng thời đẩy đất nước vào tình trạng bị Trung Quốc thôn tính toàn diện, một người hoàn toàn không có tư tưởng triết lý, lý luận gì, mà chỉ có ít mưu mô quỷ quyệt. Hiện tại đất nước ta vẫn nghèo đói, chậm tiến mọi mặt. Hệ thống chính trị độc tài, tham nhũng thối nát» Ÿ khắp mọi nơi. Lê Đức Anh đã sống và làm việc chỉ vì lợi ích cho cá nhân và chính con cháu ông ấy, chứ hoàn toàn không vì đất nước, vì dân tộc gì cả. Nhân dân Việt Nam không thể chấp nhận một “Nhà chính trị” độc ác và tàn bạo, xấu xa như vậy được. Phe đảng của ông Lê Đức Anh – Đỗ Mười thực sự đã hết thời, cần phải chấm dứt một hệ thống cai trị cổ hủ, độc quyền trên đất nước Việt Nam một cách sớm nhất!
Ông Nông Đức Mạnh có một khu trang trại rộng lớn ở tỉnh Thái Nguyên. Ông Mạnh thường xuyên đuổi vợ về quê, hàng ngày ông Mạnh sống ở Villa tại Hồ Tây có diện tích 500 m2, có „gái chân dài“ vào phục dịch hàng ngày (nguồn tin khá tin cậy cung cấp rằng Tổng Cục II bảo kê 100%).
Bên cạnh có khu Villa của em ruột cùng cha khác mẹ là Nguyễn Tất Trung có diện tích là 150m2. Cộng Sản Bắc Kinh khẳng định rằng ông Nông Đức Mạnh đã tự nhận mình là người dân tộc Choang của Trung Quốc. Trong nhiều chỉ thị của lãnh đạo đảng, ông Nông Đức Mạnh nêu v/đ “đất rừng VN chưa dùng đến thì để cho người khác thuê cũng được chứ sao?”. Hầu hết các trí thức và người dân Việt Nam ai cũng phê phán và chán ghét ông Mạnh. (Một tiến sỹ, cựu giảng viên ĐHBKHN và ĐH Mỏ Địa chất, nguyên thành viên Ban hiến kế cho Bộ chính trị nói: Ông Nông Đức Mạnh trí tuệ kém lắm, suy nghĩ và nói năng không có một chút lô-gíc nào cả.
Ý kiến của một anh nông dân, lái xe ở Nghi Lộc, Nghệ An nói: Ông Nông Đức Mạnh đầu óc tối tăm, không có sáng kiến gì, không làm được gì cho dân, cho nước. Các Cụ Lão thành thì khẳng định “ Nông Đức Mạnh đã ngả hẳn vào lòng Trung Quốc rồi”) . Ông Nông Đức Mạnh đã câu kết chặt chẽ cùng với Nguyễn Chí Vịnh là hai nhân vật quyết định cho TQ vào Tây Nguyên khai thác Bauxite nhôm tạo nên một „cửa ngõ” thuận lợi và,hợp pháp“ để cho CS Trung Quốc tiến hành xâm lược và thôn tính nước ta. Đây là một trọng tội không thể tha thứ được! Con trai ông Nông Đức Mạnh là Nông Quốc Tuấn sinh năm 1963, đã đi xuất khẩu lao động ở Đông Đức mà khi trở về VN lại làm đến chức Chủ tịch Hội Liên Hiệp Thanh Niên Việt Nam, rồi Bí thư Tỉnh ủy Bắc Giang, để dọn đường chuẩn bị vào Bộ chính trị Trung Ương ĐCSVN, rồi kế tục ông Mạnh chăng? Mấy ngày vừa qua hàng chục nghìn người dân Bắc Giang biểu tình đòi giải quyết vụ một thanh niên bị CA đánh chết và chứng kiến Nông Đức Tuấn, Bí thư Tỉnh Ủy Bắc Giang vẫn đưa 2 đầu bếp từ Hà Nội về để nấu món thịt cừu, ăn nhậu phả phê, thiết đãi bạn bè thì thử hỏi ý thức và trí tuệ của một “chính trị gia” vì nhân dân ở chỗ nào? Vậy Phe cánh của cha, con ông Nông Đức Mạnh có xứng đáng là những “chính trị gia” và lãnh đạo đất nước có hơn 4000 năm văn hiến hay không?
Ông Nguyễn Phú Trọng, Chủ Tịch Quốc Hội, là một “Lý thuyết gia” của ĐCSVN, một tiến sỹ triết học Mác-Lê-Mao nhưng nói năng không có một chút triết lý hay lý luận gì. Một Nhà chính trị phải có tư tưởng riêng, lý luận riêng, chính kiến riêng, có chí khí, có lòng dũng cảm, có nhiều sáng kiến, có tư duy lô-gíc và sâu sắc, có ý thức luôn giữ cho mình trong sạch nhất có thể và phải đạt quyền lợi của đất nước và dân tộc mình lên trên hết. Nhưng, thực tế thì ông Nguyễn Phú Trọng không làm được gì cả, ông chưa thể hiện được giá trị gì cho đất nước. Ông Nguyễn Phú Trọng còn công khai ủng hộ cho Trung Quốc vào Tây Nguyên khai thác Bauxite nhôm, ý kiến vô trách nhiệm của ông Trọng: Quyết „Ngăn cản không cho QHVN bàn về dự án bauxite,…và lừa rối rằng:
“Dự án Bauxite có vốn đầu tư chỉ dưới 600 triệu USD”. Vậy thử hỏi ông Nguyễn Phú Trọng vì quyền lợi của đất nước và quyền lợi của dân tộc ở chỗ nào? Ông và ông Phạm Quang Nghị cũng là hai người được cử sang Trung Quốc thực tập làm Tổng bí thư của ĐCSVN khóa này. Đây rõ ràng là để bằng chứng làm tay sai cho Trung Quốc, chịu thua Trung Quốc, Trung Quốc can thiệp vào nội bộ của dân tộc Việt Nam chúng ta. Nếu hai Ông ấy là những Chính trị gia tài giỏi thì không bao giờ chấp nhận sang TQ thực tập để làm Tổng Bí Thư giả tưởng – đó là hành động nhục nhã, cúi đầu quy phục Trung Quốc! Trong dịp ĐH ĐCSVN năm 2006 ông Giả Khánh Lâm là Ủy viên BCT, CT QH Trung Quốc còn sang Hà Nội đặt một „ Bộ chỉ huy“ để theo dõi và chỉ đạo ĐH của ĐCSVN (theo tin của cán bộ cao cấp của ĐCSVN). Hiện nay còn có tin BCT ĐCSVN phải báo cáo tình hình nhân sự từ cấp tỉnh hay các cấp bí thư từ cấp quận, huyện đều phải sang Trung Quốc tập huấn chính trị. Ở các tỉnh Biên giới giáp với TQ thì phải báo cáo nhân sự từ cấp huyện trở lên đối với những huyện giáp biên giới với TQ. Vậy Bộ Chính Trị và Ban Chấp Hành Trung Ương ĐCSVN đã hoàn toàn là bù nhìn!
Ông Nguyễn Tấn Dũng nguyên là một viên cứu thương trong một đơn vị địa phương quân ở chiến khu Cà Mau. Khi còn là một người lính, với tin đồn khá chính xác là con của một Đồng chí của ông Võ Văn Kiệt (nhưng cũng có tin là con rơi của cựu Đại tướng Nguyễn Chí Thanh). Ông Nguyễn Tấn Dũng nguyên trình độ chưa học hết cấp I, sau năm 1975, học tại chức mà đỗ đạt tới cử nhân luật (không rõ từ năm nào đến năm nào, ở trường nào, ai là thầy dạy?), ông ta tự khai, thân thể mang tới 32 vết thương. Một người bạn của ông Dũng nay làm quan lớn ở tỉnh Thanh Hóa nói rằng ngày trước phải luôn giúp làm hộ bài, chép bài thế cho ông Dũng vì ông Dũng không biết gì cả. Vậy một Chính trị gia lại học dốt, để cho bạn chép bài hộ à? Nhân dân Việt Nam chưa nghe thấy ông Dũng không có tư duy riêng, cũng chẳng có lý luận gì hết. Ông chưa nói được câu nào chúng ta thấy có giá trị, thấy có lô-gíc, hoàn toàn không có tố chất chính trị gì cả. Ông lại là một người ba phải. Khi ông Võ Văn Kiệt còn sống thì ông Dũng có chỗ dựa nên còn dám chống lại Phe tay sai Trung Quốc của ông Nông Đức Mạnh. Khi ông Kiệt chết thì ông Dũng ngả hẳn theo Phe ông Nông Đức Mạnh + Nguyễn Chí Vịnh. Gần đây, ông Dũng đi ký hợp tác làm ăn với mấy địa phương trực thuộc mấy tỉnh của Trung Quốc. Rõ ràng là hành động của “một chính trị gia rừng tràm U Minh hạ”. Đất nước ta, dân tộc ta chỉ ngang hàng với một địa phương, một tỉnh của Trung Quốc hay sao? Làm như vậy TQ sẽ „phỉ nhổ“ và mặt ông Dũng – Thủ tướng CHXHCN Việt Nam . TQ chỉ xem Việt Nam như một tỉnh, một địa phương nhỏ của họ, sẽ vô cùng thiệt hại, tai hại cho các ngành, nghề giao thương, hàng hoá Việt Nam ”. Đây là một hành động thiển cận phục vụ ý đồ thôn tính nước ta của TQ. Ông Dũng lại cho xây dựng nhà thờ họ ở quê tốn tới 40 tỷ VNĐ, trong khi dân chúng đói khổ và thiếu việc làm khắp nơi, trẻ em thiếu trường, lớp học, bệnh nhân không gường nằm, người ốm đau thiếu thuốc men, dân chúng sinh sống không điện, nước. Trong nội bộ cơ quan Trung ương loan tin rằng “Doanh nghiệp nào muốn ông Dũng đến thăm thì phải chi 1, vài trăm triệu đồng cho ông Dũng và cho trợ lý của ông Dũng cũng phải 50 triệu đồng là ít”. Nghe tin con ông Dũng ở Tây Nguyên hay đứa ở lấy chồng ở Mỹ đang sống như đế vương vậy. Các quan sếp tỉnh hay cac cơ, ngành… làm gì cũng phải chạy đến hỏi con ông Dũng. Và, mỗi lần hỏi, cậy nhờ là phải có „bao thư xanh“.
Dũng vẫn tưởng trò ranh ma hơn người là gả con gái cho con của sĩ quan VNCH “kẻ thù không đội trời chung với CS“ đã vượt biên hiện đang cư ngụ ở Hoa Kỳ để làm phương tiện hay cứu cánh cho hành động ăn cướp và bỏ chạy khi lâm nguy. Nhà chính trị phải chứng tỏ mình thông minh, tài trí, cao siêu, cao thượng để nhân dân và thế giới nể phục, chứ như ông Dũng thì không ai có thể nể trọng được.
Ông Phùng Quang Thanh nghe tin đồn thổi là con cháu mấy đời của ông Phùng Khắc Khoan, cũng như các vị Ủy viên BCT ĐCSVN khác chẳng có gì đặc biệt. Từ lúc 17-18 tuổi vào bộ đội làm lính binh nhì thì làm sao có thể trở thành một chính trị gia giỏi được? Ông Thanh cho TGĐ Công ty xăng dầu Quân đội bán xăng dầu dự trữ quốc phòng để kiếm chênh lệch bỏ túi hàng trăm tỷ đồng, để khi quân đội cần xăng diễn tập thì không có mà dùng. Ông Thanh còn nhận hối lộ của một Tỉnh đội trưởng hàng tỷ đồng để được phong lên cấp tướng. Trong dịp đi thăm Trung Quốc vừa rồi Báo QĐND viết: “Đồng chí Phùng Quang Thanh lên báo cáo Đồng Chí Từ Huy Hậu”. Ông Từ Huy Hậu chỉ là một viên tướng của Trung Quốc, phó chủ tịch quân ủy TQ, ngang hàng với Thứ trưởng Bộ QP Trung Quốc mà ông Thanh là Bộ trưởng BQP Việt Nam lại phải đến “báo cáo”. Như vậy Bộ trưởng BQP Phùng Quang Thanh chỉ như một Tỉnh đội trưởng lên báo cáo với Thứ trưởng BQP? Đây là một động thái mạt nhược, ươn hèn hiếm có trong lịch sử dân tộc Việt Nam . Tổng biên tập báo QĐND và cá nhân đưa tin đó lên rõ ràng đã bị bàn tay của bọn Tay sai – Thái thú của TQ chèn ép, chỉ đạo hay tự nguyện làm tay sai cho TQ rồi.
Nhân vật, Nguyễn Chí Vịnh ai cũng biết là con Đại tướng Nguyễn Chí Thanh, một đối trọng của Đại tướng Võ Nguyên Giáp ngày xưa, thuộc phe ông Lê Duẩn-Lê Đức Thọ. Vì vậy ông Nguyễn Chí Vịnh được nhận là con nuôi của ông Lê Đức Anh. Ngày trước đi học tuy là con nhà quyền uy, giàu có nhưng vẫn đi ăn trộm, ăn cắp Kho Quân Nhu của Học viện Kỹ thuật Quân Sự nên bị đuổi học cùng với một số đồng sự khác. Ăn cắp, ăn trộm trong Trường Sĩ Quan-khi đã là người trưởng thành- là chuyện quá ti tiện, hèn mạt, xấu xa, phi đạo đức không ai có thể chấp nhận được thế mà đòi đi làm chính trị, lại còn nhăm nhe lên tới chức Tổng Bí Thư. Một tên ăn cắp thuở nào là thứ trưởng, trung tướng thì ảnh hưởng vô cùng xấu xa đến toàn bộ binh sỹ, sỹ quan QĐND Việt Nam, chưa nói tới là Ủy viên BCT hay Bộ Trưởng Bộ QP, dự định còn làm TBT ĐCSVN thì sẽ gây nguy hại đạo đức của các Đảng viên ĐCSVN còn có lương tri, nhân cách. Nhưng, CS TQ- với tư cách là nước muốn thôn tính Việt Nam và muốn biến Việt Nam ta thành nước chư hầu- lại rất cần những kẻ làm tay sai. Chỉ có những kẻ xấu xa, gian trá, dốt nát mới chịu làm tay sai-thái thú cho nước khác để phản lại lợi ích của dân tộc mình, của đồng bào mình để bản thân, gia đình vợ con được hưởng sung sướng, bổng lộc trước mắt của kẻ tay sai-thái thú.
Nguyễn Chí Vịnh như đã ghi nhận ở trên đã tham gia cùng ông Lê Đức Anh, Đỗ Mười và Nông Đức Mạnh những chuyện rất xấu xa, thiếu nhân cách. Nguyễn Chí Vịnh là người đã gọi điện cho ông Nguyễn Tấn Dũng năm nào nói ông Dũng cho TQ thắng thầu xây sân Mỹ Đình với giá 55 triệu USD, trong khi đó CHLB Đức bỏ thầu chỉ có 50 triệu USD thì thua thầu.Thức tế thì Vịnh và Dũng đã nhận “ tiền lót tay“ của nhà thầu TQ là bao nhiêu, có ai biết được? ) Nguyễn Chí Vịnh còn trực tiếp sang Trung Quốc chọn gái tên là Trương Vỹ Hoa cho ông Lê Khả Phiêu chơi bời một tuần để sinh đẻ ra một đứa con nay đã mười mấy tuổi để rồi ông Lê Khả Phiêu phải hạ bút ký Hiệp định Biên giới năm 1999.
Nguyễn Chí Vịnh là „con thoi“ „cầu nối“ giữa ông Nông Đức Mạnh với Bắc Kinh để cho TQ vào VN khai thác Bauxite. Tay chân của Nguyễn Chí Vịnh trong TC2 toàn là những kẻ hư đốn và ăn cắp năm nào ở Học viện Kỹ thuật Quân sự. Nguyễn Chí vịnh đã cung cấp cho phía Trung Quốc danh sách cán bộ lãnh đạo Việt Nam có cảm tình và không có cảm tình với Trung Quốc. Dựa vào danh sách này Trung Quốc đã mua chuộc và gây ảnh hưởng lên hàng ngũ lãnh đạo của ĐCSVN hiện nay để từng bước biến lãnh đạo ĐCSVN trở thành tay sai-thái thú. Đây rõ ràng là một hành động làm chỉ điểm cho nước ngoài, một hành động làm tay sai cho Trung Quốc, một hành động tội phạm, phản bội Tổ Quốc của Nguyễn Chí Vịnh. Nhiều nguồn tin khác nói rằng còn nhiều cá nhân khác trong nội bộ ĐCSVN làm như Nguyễn Chí Vịnh. Theo các sỹ quan quân đội cao cấp ở Hà Nội thì vừa qua 18 tỉnh cho Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông (thực chất là người TQ tất cả) thuê đất rừng đều có sự chỉ đạo của Tổng Cục 2 của Nguyễn Chí Vịnh. Với những việc làm bất hảo và phạm pháp như nêu trên Nguyễn Chí Vịnh có xứng đáng là Trung Tướng, Thứ trưởng Bộ Quốc Phòng hay không? Và đây cũng là bằng chứng chứng tỏ rằng Phe đảng của ông Lê Đức Anh, Đỗ Mười và Nông Đức Mạnh chủ đích nâng đỡ Nguyễn Chí Vịnh- tên tay sai của TQ, có nhiều điều xấu xa, bất hảo- chẳng hiểu biết gì chính trị cả, mà cốt vì bảo vệ quyền lợi ích kỷ của các ông ấy. Họ không xứng đáng một chút nào là những “Nhà chính trị”, nhà lãnh đạo đất nước hay có trách nhiệm với nhân dân!
Còn các Vị Ủy viên Trung Ương ĐCSVN khác như ông Hoàng Trung Hải hay Nguyễn Thiện Nhân, các Bí thư tỉnh ủy khác thì „chỉ ngậm miệng“ ăn tiền chia chác hay cũng chỉ như cái đuôi, cái bóng của ông Nguyễn Tấn Dũng, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng và một số UV BCT mà thôi,Quốc Nạn tham nhũng, hối lộ, cướp bóc, trấn lột, đánh, bắn, giết người xẩy ra 24/24 trên toàn cõi Việt Nam. Xin mạn phép hỏi toàn thể 85 triệu đồng bào Việt Nam có thể mãi cúi đầu chịu đựng hết đời mình, đời con, cháu chúng ta được chăng? liệu có thể tiếp tục chấp nhận sự bất công, nghèo đói và vô vọng một khi mà các “Nhà chính trị, lãnh đạo” của hệ thống độc tài toàn trị CSVN bất tài, vô dụng đang bủa vây, khép kín, đè đầu cưỡi cổ nhân dân ta hay không? Chắc chắn là không – Toàn dân cẩn phải thức tỉnh và đứng dậy khi thấy cần thiết.
Ở CHLB Đức trong những năm 90 của Thế kỷ trước, ông Engholm- Chủ tịch đảng đối lập SPD, Thống đốc bang, Ứng cử viên tranh chức Thủ tướng với ông Helmut Kohl- bị phát hiện gian lận về việc đóng thuế thu nhập đã phải họp báo xin chấm dứt sự nghiệp chính trị, trở về làm một ông Luật sư quèn. Từ đó vĩnh viễn không bao giờ nói tới chính trị nữa. Còn ông Sharping – nguyên là một người hoạt động chính trị từ thời học sinh cấp 3, Thống đốc bang, có lần ra tranh cử Thủ tướng, là Bộ trưởng Quốc phòng dưới thời Thủ tướng của CHLB Đức là Gehart Shreoder (thỉnh thoảng bây giờ Ông vẫn đến Việt Nam) – Ông ấy chỉ bị phát hiện “cầm nhầm” có 1000 EURO (một nghìn EU ) mà phải tuyên bố từ chức Bộ trưởng BQP, chấm dứt sự nghiệp chính trị về làm dân thường, không bao giờ dám xuất hiện trước công chúng nữa.
Qua những dẫn chứng như trên chúng ta có thể kết luận rằng Phe đảng của ông Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Tô Huy Rứa, Phùng Quang Thanh, Phạm Quang Nghị, Hoàng Trung Hải, Nguyễn Chí Vịnh và các UV TƯ ĐCSVN khác hoàn toàn không xứng đáng là các “chính trị gia” của Dân Tộc ta, không xứng đáng giữ các vị trí lãnh đạo đất nước, cần phải rút lui càng sớm càng tốt! Nếu không biết điều sớm thì e rằng sẽ chuốc lấy hậu họa như ông Ceaucescu-cựu Tổng bí thư ĐCS Rumani- và Honecker- cựu Tổng bí thư ĐCS Đông Đức năm 1989, hay ông Escada-cựu Tổng thống Philippin- tham nhũng 1 triệu USD và bị kết án 20 năm tù giam. Bài học gianh ma của cựu Thủ tướng Thái lan, Thalshin không thoát khỏi “lưới trời“ đã bị tịch thu tài sản và lệnh truy nã toàn cầu…
Tình hình quốc tế và khu vực hiện hiện nay đang diễn ra khá thuận lợi cho hướng đi đúng đắn của cuộc đấu tranh giành tự do, dân chủ, nhân quyền, công bằng và bác ái cho dân tộc Việt nam chúng ta. Lực lượng đối lập chính nghĩa với Phe đảng chóp bu cầm quyền phi nghĩa nêu trên (họ chỉ là một bộ phận nhỏ trong số đảng viên ĐCSVN) Toàn dân Việt Nam cả trong lẫn ngoài nước sẽ có đủ khả năng trí tuệ, nhân tài, vật lực đối trọng đã và đang hình thành là đòi hỏi bức thiết trong nước. LL đối lập với bốn vị tướng đứng đầu là Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Trung Tướng Đồng Sỹ Nguyên, Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh và Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh với hàng chục tướng lĩnh khác cùng các vị Lão thành cách mạng kết hợp với các lực lượng trí thức, quân đội, cảnh sát, sinh viên, quần chúng yêu nước đang khát khao Tự Do – Dân Chủ và Phát Triển Việt Nam thực sự sẽ phải cương quyết đấu tranh bằng mọi giá để giành lại vận mệnh Tổ Quốc đang lâm nguy đứng trước bờ vực thẳm, quyết tranh đấu giành nắm quyền lãnh đạo đất nước và đẩy Phe đảng cầm quyền hiện nay vào thế đối lập. Để chuẩn bị cho việc thành lập một lực lượng đối lập có mặt trên toàn quốc nhằm cạnh tranh ôn hoà với Phe đảng của ông Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Chí Vịnh thì ngay từ lúc này từ mỗi Thôn, Ấp, Bản, Khu phố hãy kết nối các công dân yêu nước có cùng chí hướng thành những nhóm nhỏ 2-5 người. LL đối lập yêu cầu Phe đảng cầm quyền hiện nay chấp nhận Tổng Tuyển Cử tự do, bầu lại Quốc Hội và Người đứng đầu đất nước trong thời gian sớm nhất. Nhân dân cả nước đều nhận thấy rằng Hiến pháp và Pháp luật hiện nay là của Phe đảng cầm quyền, chứ hoàn toàn không phải của toàn thể Nhân dân Việt Nam . Lực lượng đối lập lấy phương châm ôn hoà, đối thoại làm chủ thuyết đấu tranh. Tuy nhiên, thời gian và hiệu qủa không đạt được thì bắt buộc phải kêu gọi toàn dân xuống đường cùng các phương sách tương ứng để biểu dương sức mạnh và hào khí dân tộc. Đó là những hành động thực tế nhất để cứu nguy cho đất nước của chúng ta.
Chúng tôi cũng kêu gọi tất cả lực lượng võ trang trong đó có những chiến sĩ, sĩ quan Công an, Quân đội đang tại ngũ, và lực lượng cựu chiến binh từ hai phía của hai miền Nam – Bắc trước 1975 còn có lương tri trong tình tự dân tộc, nghĩa đồng bào đồng thời kêu gọi toàn thể các Tôn giáo Việt Nam hãy tiếp tay, hỗ trợ. Đó là những hành động thực tế nhất để cứu nguy cho đất nước của chúng ta.
LL đối lập xin kêu gọi toàn thể đồng bào hải ngoại, các đảng phái, chính khách, hiệp hội, phương tiện truyền thông quốc tế hãy tiếp giúp và yểm trợ cho sự nghiệp đấu tranh chính nghĩa của dân tộc Việt Nam chúng tôi.
Tổ Quốc Việt Nam sẽ ghi ơn tất cả sự hy sinh, cống hiến của các Quý vị và các bạn!
Độc tài cộng sản đã hết thời, Tự do dân chủ cho Việt Nam , Tổ quốc trên hết!
Ghi Chú
CSVN
Tội ác của Đảng Bolsevich được đưa lên màn ảnh
Tội ác của Đảng Bolsevich được đưa lên màn ảnh
09/11/2011
Wacław Radziwinowicz
Theo: Blog Phạm Nguyên Trường
Nhân kỉ niệm cách mạng tháng Mười. Hôm nay trên màn ảnh nước Nga sẽ xuất hiện bộ phim nói về một trong những tội ác man rợ nhất của những người Bolsevich – đấy là vụ đàn áp cuộc khởi nghĩa nông dân tỉnh Tambov vào năm 1921.
Vào một buổi tối thức ba nọ, rạp chiếu bóng mang tên “Thiếu niên tiền phong” vừa cho chiếu thử bộ phim Ngày xưa có một bà của đạo diễn nổi tiếng Adrey Smirnov, khán giả lặng lẽ nhìn những hàng chữ chạy trên màn ảnh. Sau đó một số người vừa lau nước mắt vừa vỗ tay.
“Em không muốn xem phim này! Em không muốn người ta chiếu cho xem phim đó”, một cô gái gào lên với người bạn trai ngay trên lối ra. “Đấy là lịch sử của chúng ta, cần phải xem chứ”, người bạn an ủi cô. “Không, em không muốn quá khứ như thế”, cô ta vẫn khăng khăng.
Người Nga trung bình không biết gì hoặc gần như không biết gì về những sự kiện xảy ra các đây 90 năm. Hôm thứ ba, khi giảng bài cho sinh viên kho báo chí trường Đại học quốc tế ở Moskva, tôi đã hỏi xem họ biết năm 1921 ở trong nước đã xảy ra những chuyện gì. Họ không trả lời được. Tôi lại hỏ ai đã vào khu Butovo ở Moskva, nơi, vào những năm 1930 Dân ủy nội vụ đã giết và chôn 20 ngàn người dân thủ đô. Không ai vào. Ở nước Nga người ta rất ít khi nói đến những chuyện như thế.
Smirnov – đạo diễn, tác giả kịch bản và đồng thời là nhà sản xuất bộ phim – đã dành một phần tư thế kỉ cho việc nghiên cứu tài liệu trong văn khố Ủy ban khẩn cấp toàn Nga và Dân ủy nội vụ về cuộc nổi dậy của nông dân tỉnh Tambov. Nằm ở phía Đông-Bắc Moskva và cách thủ đô 400 km, trước Cách mạng Tháng mười năm 1917 đây là khu vực cực kì giàu có. Cuối thế kỉ XIX người ta đã lấy từ đây một mét khối đất để đưa đến Vụ đo đạc và cân ở thành phố Sevr, ngoại ô Paris, làm tiêu chuẩn về đất màu mỡ nhất thế giới.
Sau cách mạng, những người Bolsevich đã tạo được nạn đói ngay cả ở những vùng đất như thế và biến người nông dân ở đó thành những kẻ đói khát. Vladimir Lenin đã thiết lập hệ thống giao nộp lương thực bắt buộc và năm 1919 tỉnh Tambov phải giao cho chính quyền mới nhiều lương thực hơn là họ có thể sản xuất được.
Nông dân vùng lên. Họ thành lập được hai quân đoàn, mỗi quân đoàn gồm có 50 ngàn chiến sĩ và đã chiến đấu chống lại Bolsevich trong vòng hai năm. Mùa xuân năm 1921 Lenin cử tướng Mikhail Tukhatrevski chỉ huy đội quân 100 ngàn người cùng với xe bọc thép, máy bay và hơi ngạt chống lại họ. Vị nguyên soái tương lai của Liên Xô – người sau này bị Stalin giết trong cuộc đại thanh trừng trong những năm 1930 – đã đánh tan những người nổi dậy, ông ta sử dụng hơi ngạt và bắn giết hàng trăm con tin (có nhiều phụ nữ và trẻ con).
Câu chuyện của Smirnov nói về số phận của một cô gái nông thôn tên là Varvara, năm 1909 cô lấy một người nông dân giàu có. Trong gia đình chồng, cô bị đánh đập và lăng nhục, lại còn suýt bị bố chồng hiếp nữa. Người chồng mà cô không yêu chết, và cô đã tìm hạnh phúc giản dị trong suốt nhiều năm ròng. Cô không hiểu vì sao những người Bolsevich lại tịch thu tất cả lương thực của mẹ con cô, vì sao họ lại giết những người đàn ông đứng ra bảo vệ tượng Chúa và bắt nốt những người đàn ông của cô. Người mà cô quyết định sống chung đã bị họ bắn cùng với những con tin khác ngay dưới chân tường nhà thờ: họ giết vì dân làng không chỉ chỗ ẩn nấp của những người nổi dậy.
Bộ phim “Ngày xưa có một bà” đã tấn công vào hai huyền thoại yêu thích của người Nga. Nó thể hiện Bolsevich là những tên tội phạm tàn ác, mất hết tính người. Nó cũng không nương nhẹ với nước Nga thời Sa hoàng, mà nhiều người vẫn cho là thiên đường đã mất. Nông thôn Nga thời trước Cách mạng trong phim của Smirnov trông rất bẩn, còn dân chúng thì dã man và bất công.
Không có gì ngạc nhiên khi nhiều người sử dụng iternet (chưa hề xem phim) đã kết tội Smirnov là “bài Nga” và làm bẩn đầu óc khán giả. Nhưng có thể được nhiều người xem vì được quảng cáo rộng rãi trên TV, nó có hẳn một website và báo chí viết nhiều về nó.
“Đây là bộ phim đầu tiên mà tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hoàn toàn không có kiểm duyệt” – Smirnov nói với phóng viên báo Gazeta Wyborcza như thế.
Phần lớn số tiền 6 tỉ (có lẽ là tỉ rub – ND) là do nhà nước cấp. Nhà nước thường chi những khoản tiền lớn cho những bộ phim ca ngợi các chiến sĩ tình báo và anh hùng thời cộng sản. Số còn lại là do các mạnh thường quân gần gũi với chính quyền hiện nay, trong đó có, thí dụ như Liubov Sliska – một trong những người lãnh đạo đảng Nước Nga thống nhất. Nhờ thế mà Smirnov có thể vung tay quá trán trong quá trình quay phim: 200 diễn viên chuyên nghiệp và rất nhiều quần chúng tham gia.
Sự tham gia tích cực của nhà nước vào quá trình sản xuất và quảng cáo bộ phim bài-Xô này phù hợp với chính sách phi-Stalin-hóa đời sống do tổng thống Medvedev chủ xướng. Các thành viên Ủy ban quyền con người và phát triển xã hội dân chủ trực thuộc điện Cẩm Linh, chuyên về vấn đề này, tin rằng người Nga muốn thanh toán với quá khứ cộng sản, sau khi họ biết được những chuyện của quá khứ qua sách giáo khoa, báo chí, phim ảnh và sách văn học.
Nguồn tiếng Ba Lan: Zbrodnie bolszewików na ekranie
Dịch theo bản tiếng Nga tại địa chỉ: http://www.inosmi.ru/poland/20111027/176700336.html
09/11/2011
Wacław Radziwinowicz
Theo: Blog Phạm Nguyên Trường
Nhân kỉ niệm cách mạng tháng Mười. Hôm nay trên màn ảnh nước Nga sẽ xuất hiện bộ phim nói về một trong những tội ác man rợ nhất của những người Bolsevich – đấy là vụ đàn áp cuộc khởi nghĩa nông dân tỉnh Tambov vào năm 1921.
Vào một buổi tối thức ba nọ, rạp chiếu bóng mang tên “Thiếu niên tiền phong” vừa cho chiếu thử bộ phim Ngày xưa có một bà của đạo diễn nổi tiếng Adrey Smirnov, khán giả lặng lẽ nhìn những hàng chữ chạy trên màn ảnh. Sau đó một số người vừa lau nước mắt vừa vỗ tay.
“Em không muốn xem phim này! Em không muốn người ta chiếu cho xem phim đó”, một cô gái gào lên với người bạn trai ngay trên lối ra. “Đấy là lịch sử của chúng ta, cần phải xem chứ”, người bạn an ủi cô. “Không, em không muốn quá khứ như thế”, cô ta vẫn khăng khăng.
Người Nga trung bình không biết gì hoặc gần như không biết gì về những sự kiện xảy ra các đây 90 năm. Hôm thứ ba, khi giảng bài cho sinh viên kho báo chí trường Đại học quốc tế ở Moskva, tôi đã hỏi xem họ biết năm 1921 ở trong nước đã xảy ra những chuyện gì. Họ không trả lời được. Tôi lại hỏ ai đã vào khu Butovo ở Moskva, nơi, vào những năm 1930 Dân ủy nội vụ đã giết và chôn 20 ngàn người dân thủ đô. Không ai vào. Ở nước Nga người ta rất ít khi nói đến những chuyện như thế.
Smirnov – đạo diễn, tác giả kịch bản và đồng thời là nhà sản xuất bộ phim – đã dành một phần tư thế kỉ cho việc nghiên cứu tài liệu trong văn khố Ủy ban khẩn cấp toàn Nga và Dân ủy nội vụ về cuộc nổi dậy của nông dân tỉnh Tambov. Nằm ở phía Đông-Bắc Moskva và cách thủ đô 400 km, trước Cách mạng Tháng mười năm 1917 đây là khu vực cực kì giàu có. Cuối thế kỉ XIX người ta đã lấy từ đây một mét khối đất để đưa đến Vụ đo đạc và cân ở thành phố Sevr, ngoại ô Paris, làm tiêu chuẩn về đất màu mỡ nhất thế giới.
Sau cách mạng, những người Bolsevich đã tạo được nạn đói ngay cả ở những vùng đất như thế và biến người nông dân ở đó thành những kẻ đói khát. Vladimir Lenin đã thiết lập hệ thống giao nộp lương thực bắt buộc và năm 1919 tỉnh Tambov phải giao cho chính quyền mới nhiều lương thực hơn là họ có thể sản xuất được.
Nông dân vùng lên. Họ thành lập được hai quân đoàn, mỗi quân đoàn gồm có 50 ngàn chiến sĩ và đã chiến đấu chống lại Bolsevich trong vòng hai năm. Mùa xuân năm 1921 Lenin cử tướng Mikhail Tukhatrevski chỉ huy đội quân 100 ngàn người cùng với xe bọc thép, máy bay và hơi ngạt chống lại họ. Vị nguyên soái tương lai của Liên Xô – người sau này bị Stalin giết trong cuộc đại thanh trừng trong những năm 1930 – đã đánh tan những người nổi dậy, ông ta sử dụng hơi ngạt và bắn giết hàng trăm con tin (có nhiều phụ nữ và trẻ con).
Câu chuyện của Smirnov nói về số phận của một cô gái nông thôn tên là Varvara, năm 1909 cô lấy một người nông dân giàu có. Trong gia đình chồng, cô bị đánh đập và lăng nhục, lại còn suýt bị bố chồng hiếp nữa. Người chồng mà cô không yêu chết, và cô đã tìm hạnh phúc giản dị trong suốt nhiều năm ròng. Cô không hiểu vì sao những người Bolsevich lại tịch thu tất cả lương thực của mẹ con cô, vì sao họ lại giết những người đàn ông đứng ra bảo vệ tượng Chúa và bắt nốt những người đàn ông của cô. Người mà cô quyết định sống chung đã bị họ bắn cùng với những con tin khác ngay dưới chân tường nhà thờ: họ giết vì dân làng không chỉ chỗ ẩn nấp của những người nổi dậy.
Bộ phim “Ngày xưa có một bà” đã tấn công vào hai huyền thoại yêu thích của người Nga. Nó thể hiện Bolsevich là những tên tội phạm tàn ác, mất hết tính người. Nó cũng không nương nhẹ với nước Nga thời Sa hoàng, mà nhiều người vẫn cho là thiên đường đã mất. Nông thôn Nga thời trước Cách mạng trong phim của Smirnov trông rất bẩn, còn dân chúng thì dã man và bất công.
Không có gì ngạc nhiên khi nhiều người sử dụng iternet (chưa hề xem phim) đã kết tội Smirnov là “bài Nga” và làm bẩn đầu óc khán giả. Nhưng có thể được nhiều người xem vì được quảng cáo rộng rãi trên TV, nó có hẳn một website và báo chí viết nhiều về nó.
“Đây là bộ phim đầu tiên mà tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hoàn toàn không có kiểm duyệt” – Smirnov nói với phóng viên báo Gazeta Wyborcza như thế.
Phần lớn số tiền 6 tỉ (có lẽ là tỉ rub – ND) là do nhà nước cấp. Nhà nước thường chi những khoản tiền lớn cho những bộ phim ca ngợi các chiến sĩ tình báo và anh hùng thời cộng sản. Số còn lại là do các mạnh thường quân gần gũi với chính quyền hiện nay, trong đó có, thí dụ như Liubov Sliska – một trong những người lãnh đạo đảng Nước Nga thống nhất. Nhờ thế mà Smirnov có thể vung tay quá trán trong quá trình quay phim: 200 diễn viên chuyên nghiệp và rất nhiều quần chúng tham gia.
Sự tham gia tích cực của nhà nước vào quá trình sản xuất và quảng cáo bộ phim bài-Xô này phù hợp với chính sách phi-Stalin-hóa đời sống do tổng thống Medvedev chủ xướng. Các thành viên Ủy ban quyền con người và phát triển xã hội dân chủ trực thuộc điện Cẩm Linh, chuyên về vấn đề này, tin rằng người Nga muốn thanh toán với quá khứ cộng sản, sau khi họ biết được những chuyện của quá khứ qua sách giáo khoa, báo chí, phim ảnh và sách văn học.
Nguồn tiếng Ba Lan: Zbrodnie bolszewików na ekranie
Dịch theo bản tiếng Nga tại địa chỉ: http://www.inosmi.ru/poland/20111027/176700336.html
Phạm Xuân Nguyên: “Kẹo mút” hồn nhiên độc ác!
Hơn 8400 người chết do TNGT 9 tháng qua
RFA 08.11.2011Có hơn 8400 người chết vì tai nạn giao thông trong chín tháng đầu năm nay. Ngoài ra số người bị thương là hơn 7600 người. Đó là những con số do Bộ Giao thông- Vận tải Việt Nam đưa ra ngày hôm qua. Theo bộ này thì so với cùng kỳ năm ngoái số vụ tai nạn giao thông có giảm, xuống còn chừng 10 ngàn vụ; tuy nhiên số thương vong lại tăng lên hơn 2%. Mới ngày hôm qua một vụ tai nạn giao thông trên quốc lộ 1A đoạn qua xã Hồng Sơn, tỉnh Bình Thuận khiến cho 10 người thiệt mạng và 19 người khác bị thương. |
Ghi Chú
XaHoi - TaiNan
Ngải Vị Vị và blogger Điếu Cầy
Mặc Lâm, biên tập viên RFA2011-11-08Trước sự việc hàng chục ngàn người Trung Quốc ào ạt góp tiền trả thuế cho nghệ sĩ Ngải Vị Vị khiến người ta liên tưởng tới trường hợp của Blogger Điếu Cầy. AFP Hai sự kiện song song này nói lên điều gì nhất quán của hai nhà nước cộng sản Việt Nam và Trung Quốc? Mặc Lâm có bài viết sau đây Trong vài ngày qua Trung Quốc đang đứng trước dư luận của chính nhân dân họ khi hàng chục ngàn người trực tiếp lên tiếng thay cho người nghệ sĩ tài năng Ngải Vị Vị (Li Weiwei) bị nhà nước tuyên bố phải nộp số tiền thuế lợi tức do công ty của ông làm việc có tham gia bán các loại tranh nghệ thuật nhưng không đóng thuế. Số tiền thuế này lên tới 15 triệu nhân dân tệ, tương đương với 1,7 triệu euro. Hậu quả từ việc phê phánHậu quả mà ông bị gán cho tội trốn thuế là do chính quyền cảm thấy cần phải cô lập vì sự nổi tiếng của ông đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Bắc Kinh.Ngải Vị Vị liên tiếp tố giác những hành vi tham nhũng của nhiều quan chức nhà nước, đặc biệt trong vụ động đất của tỉnh Tứ Xuyên năm 2008 khiến hàng trăm trường phổ thông bị chôn vùi do chất lượng xây dựng kém vì tham nhũng. Những tố giác khác của ông về hệ thống chính trị đã làm chính quyền thực sự giận dữ và kết quả là vào ngày 3 tháng 4 năm 2011, ông bị bắt giam trong 81 ngày với một tội danh mơ hồ là âm mưu lật đổ nhà nước. Ngải Vị Vị liên tiếp tố giác những hành vi tham nhũng của nhiều quan chức nhà nước, đặc biệt trong vụ động đất của tỉnh Tứ Xuyên năm 2008 khiến hàng trăm trường phổ thông bị chôn vùi do chất lượng xây dựng kém vì tham nhũng. Những tố giác khác của ông về hệ thống chính trị đã làm chính quyền thực sự giận dữ và kết quả là vào ngày 3 tháng 4 năm 2011, ông bị bắt giamTrong thời gian ông bị giam, giới trí thức trẻ hoa kiều khắp thế giới đã tỏ thái độ rõ rệt quan điểm của họ về việc bắt giam người trái phép này. Đối với hàng triệu công dân Trung Quốc thì Ngải Vị Vị là thần tượng của họ vì tài năng xuất chúng của ông. Là người cộng tác phần mỹ thuật cho công trình sân vận động Tổ chim phục vụ thế vận hội năm 2088 rồi được ArtReview bình chọn là người nghệ sĩ xuất sắc nhất. Tác phẩm nghệ thuật của ông được trưng bày trên nhiều bảo tàng nghệ thuật thế giới đặc biệt tại Đức, cái nôi của nhiều phong trào hội họa tây phương. Trong khi ông bị giam giữ thì khắp nơi từ Hong Kong, Đài Loan, Anh, Đức, Pháp, cho đến Hoa Kỳ...người bản xứ và Hoa kiều yêu dân chủ tổ chức nhiều hoạt động đòi trả tự do cho ông. Cuối cùng không chịu nổi áp lực, Bắc kinh đã thả ông ra với điều kiện ông không được nói bất cứ điều gì gây bất lợi cho chế độ. Ông bị quản thúc tại gia và không được đi ra khỏi nước. Đòn thuế của Trung Quốc...Vậy mà Ngải Vị Vị vẫn không được yên thân. Với số tiền mà chính quyền cáo buộc thiếu thuế có thể dẫn ông vào tù một lần nữa lên tới bảy năm nếu không nộp đúng thời hạn. Bắc kinh tin rằng Ngải Vị Vị không thể có số tiền này để đổi lấy tự do cho ông, thế nhưng một lần nữa chính quyền đã đánh giá sai công dân mạng người Trung Quốc.Chưa đầy một tuần lễ hàng chục ngàn người đã tự ý quyên góp số tiền gửi về cho ông lên đến hơn 200 ngàn euro. Với mức độ này người ta tin chỉ trong vài tuần lễ thì Ngải Vị Vị sẽ được cứu mặc dù không ai có thể tiên đoán được sau đó Bắc kinh có buông tha cho ông hay không. Trên trang blog của Ngải Vị Vị, cư dân mạng đã phản hồi rằng số tiền phạt Ngải Vị Vị cũng như là tiền phạt đối với họ. Đa số viết rằng họ không muốn là chủ nợ của một nghệ sĩ được họ tôn trọng không những về tài năng mà còn có đủ dũng khí trước quyền lực độc tài của Bắc Kinh.Trên trang blog của Ngải Vị Vị, cư dân mạng đã phản hồi rằng số tiền phạt Ngải Vị Vị cũng như là tiền phạt đối với họ. Đa số viết rằng họ không muốn là chủ nợ của một nghệ sĩ được họ tôn trọng không những về tài năng mà còn có đủ dũng khí trước quyền lực độc tài của Bắc Kinh.Câu chuyện Ngải Vị Vị khiến người ta liên tưởng đến trường hợp của nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải tức blogger Điếu Cầy, một bộ đội phục viên từng xuống đường biểu tình chống Trung Quốc xâm lược hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam.Điếu Cầy cũng bị bắt, bị kết đủ thứ tội nhưng do không có bằng chứng nào cụ thể nên cuối cùng thì tội trốn thuế được mang ra áp dụng. ...và đòn thù của Việt NamKhác hơn Ngải Vị Vị, sau khi mãn hạn tù 30 tháng Điếu Cầy tiếp tục bị giam giữ trong một nơi bí mật mà không ai được phép thăm viếng kể cả vợ con ông. Sự bí mật này gây nghi ngờ rằng ông đã bị thủ tiêu và người ta cũng nghi ngờ luôn cả hệ thống pháp luật đang bị một nhóm nào đó khống chế phải làm theo chỉ thị của họ. Vợ của ông, bà Dương Thị Tân cho biết nỗ lực tuyệt vọng của bà khi hỏi tin tức của chồng:- Những cái tin bên ngoài thì nhiều nhiều lắm, người thì nói không biết mất tay hay là chết. Người thì nói là không đúng, nói chung những thôngtin ngoài lề ấy là nhận xét của nhiều người tôi không bàn. Cái việc tôi quan tâm là sự trả lời của nhà chức trách. Đến giờ phút này họ chưa đưa ra bất kỳ một thông báo nào chính thức để cho gia đình tôi biết về sự việc này. Họ không bình luận gì và khi tôi hỏi tời vần đề này. Cứ mỗi nửa tháng một lần dù là có đơn hay không tôi đều chất vấn họ về việc này hết. Tôi yêu cầu những người trực tiếp dân của ngày hôm ấy phải trả lời cho tôi biết về vấn đề an nguy của ông Hải thì hầu như người nào cũng chỉ nói là không có không đúng như thế, tôi bảo đàm với chị việc này. Nhưng khi tôi hỏi lại họ là anh hay chị bảo đàm với tư cách cá nhân hay với tư cách người đại diện cho cơ quan an ninh điều tra thì hoàn toàn họ né tránh họ không dám khẳng định điều gì. Khác hơn Ngải Vị Vị, sau khi mãn hạn tù 30 tháng Điếu Cầy tiếp tục bị giam giữ trong một nơi bí mật mà không ai được phép thăm viếng kể cả vợ con ông. Sự bí mật này gây nghi ngờ rằng ông đã bị thủ tiêu và người ta cũng nghi ngờ luôn cả hệ thống pháp luật đang bị một nhóm nào đó khống chế phải làm theo chỉ thị của họ.Blogger Huỳnh Công Thuận, một người bạn của Điếu Cầy cho biết sự khác nhau giữa Ngải Vị Vị và Điếu Cầy như sau: -Vấn đề người Trung Quốc người ta ủng hộ ông Ngải Vị Vị bởi vì tên tuổi của ổng quá lớn, mọi người trong nước và cả thế giới đều biết còn Điếu Cày của Việt Nam mình thì số người biết ít lắm. Phải nói cho đúng là người nào có vô mạng Internet mới biết tới mà trong phân nửa cái số đó là phe lề phải và hai phe lề trái, lề phải đã chống đối với nhau rồi. Những người nào dám nói lên những việc oan ức của Điếu Cầy thì người ta đã dũng cảm lắm rồi Người hiểu luật lên tiếngLuật gia Lê Hiếu Đằng, nguyên phó chủ tịch UBMTTQ thành phố Hồ Chí Minh cho biết nhận xét của ông về việc bắt giam người không xét xử này như sau:-Tôi phản đối bất cứ những ai mà bị bắt quá luật định. Bị bắt không được xử một cách công khai minh bạch. Tôi thấy chính bản thân nhà nước lại vi phạm luật pháp thì điều đó không thể chấp nhận được. Trường hợp anh Điếu Cầy hay bất cứ ai cũng vậy thôi. Bất cừ công dân Việt Nam nào bị như vậy thì bản thân tôi tôi cũng chống lại. Tôi đề nghị chính quyền phải hết sức minh bạch và công khai trong việc bắt bớ giam giữ công dân. Nều họ có tội thật sự thì phải công khai minh bạch, tội đó là tội gì? Bằng chứng ra sao còn nếu không thì phải thả họ ngay theo quy định luật pháp. Blogger Việt Nam không đủ tiền để nộp cho nhà nước như blogger Trung Quốc. Hơn nữa Điếu Cầy đã trả đủ số nợ mà nhà nước bắt ông phải trả, thế nhưng blogger Việt có thừa can đảm để làm những việc mà có thể người Trung Quốc không dám làm đó là ký kiến nghị gửi cho ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đòi xem xét tình trạng của người blogger nổi tiếng này. Trung quốc góp tiền, Việt Nam góp can đảmThư kiến nghị do blogger Mẹ Nấm chủ xướng mang đầy đủ chữ ký, tên tuổi, địa chỉ của hàng trăm người trong nước cho thấy nỗi sợ hãi không phải là bất di bất dịch không thể xoay chuyển.Blogger Huỳnh Công Thuận người đích thân gửi kiến nghị này cho biết anh đã xác định mình sẽ bị rắc rối nhưng vẫn gửi lá thư đi vì những lý do sau: -Tôi nói thật với anh trước khi ký tôi có nói trước rằng chắc chắn tôi tõi gặp phiền phức. Đúng ra tôi không phải là người đứng tên gửi mà Mẹ Nấm là người khởi xướng vụ này. Mẹ Nấm hỏi ý kiến của tôi thì tôi nói tôi ủng hộ việc này tôi đã đưa đề nghị từ lâu rồi không những cho Điếu Cầy mà còn Ba Sài Gòn, Tạ Phong Tần nữa. Mẹ Nấm sợ là tôi không dám ký tên nhưng không những tôi ký tên mà tôi còn gửi đi nữa. Có hai lý do mà tôi phải gửi là thứ nhất tôi là người thân cận với Điếu Cầy trong cái việc đấu tranh này. Nếu tôi không làm thì những người khác người ta sẽ không dám làm. Cái thứ hai tôi phải gửi đi nhanh vì lý do trước khi đơn này đưa lên mạng thì biết đâu khi chưa gửi đi thì người ta đã bắt hết rồi còn đâu nữa mà gửi? Tôi nghĩ nếu mà không gửi đi sớm thì những người đó đã bị mời làm khó dễ rồi thì ai nữa mà gửi? Ai dám gửi ai dám ký? Nghệ sĩ Ngải Vị Vị tuyên bố với báo chí khi ông bị quy chụp tội trốn thuế rằng chính quyền Bắc kinh có thể bắt giam bất kỳ ai có quan điểm chính trị khác biệt và sau đó sử dụng biện pháp thuế má để làm cho người đó trở thành tội phạm và quan trọng nhất là làm cho người đó kiệt quệ. Tuyên bố này phản ánh đúng tình trạng đang xảy ra tại Việt Nam cho chính Blogger Điếu Cầy. Có điều đáng buồn là Điếu Cầy không được lên tiếng như Ngải Vị Vị để nói lên những kinh nghiệm mà anh phải trả giá cho hành động chống Trung Quốc của mình. Theo dòng thời sự:
Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved. |
Subscribe to:
Posts (Atom)