Tôn Giáo phải được tự do sinh hoạt để các Đạo là nguồn cứu khổ ban vui
Tác giả tặng quà cho thân nhân của cháu bé 3 tuổi bị lũ cuốn trôi trong chuyến cứu trợ miền Trung 14/11/2010.
Lê Minh Triết
Nếu không được sinh trưởng ở miền Tây Nam nước Việt trước khi có nhà cầm quyền Việt cộng chắc tôi cũng có thể sai lầm tin theo lời tuyên truyền về "thiên đường cộng sản".
May thay, tôi được sanh ra và lớn lên ở miền đất tự do dân giàu nước mạnh, một mảnh quốc gia có tên là Con Rồng Châu Á, thủ đô Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông, nhân dân sống với đầy đủ quyền con người: quyền Tự do Ngôn luận, Tự do Đi lại, Tự do Lập hội, Tự do Báo chí, Tự do Dân chủ, Tự do Tôn giáo, Tự do Ứng cử Bầu cử. Lãnh đạo quốc gia là người có quyền hạn tối cao nhưng phải qua cuộc phổ thông đầu phiếu mới xứng đáng là người đại diện cho dân lo cho nước. Không được sự đồng ý của toàn dân về lá phiếu bầu cử, làm chức việc chánh quyền một cách lươn lẹo, phe nhóm thiếu minh bạch về dân chủ thì dân không phục, nếu đã không phục thì những điều quan nói, lệnh lạc quan ban hành, dân không nhất thiết phải cúi đầu nghe theo.
Đồng đạo Nguyễn Văn Lía kể tôi nghe câu chuyện mới đây về ngày lễ Mừng Đản Sanh Đức Giáo Chủ Phật Giáo Hoà Hảo, một ngày đại lễ được tổ chức hàng năm vào 25 tháng Mười-một âm lịch đã trở thành truyền thống từ khi chưa có chánh quyền Việt cộng trên phần đất tự do nầy. Quang cảnh lễ cũng đơn giản, chỉ treo tấm biểu ngữ có hàng chữ "mừng ngày đại lễ, 25 / 11 / 1919 – 25 /11 / 2010" với treo cờ đạo.
Sự trang hoàng chỉ giản dị có vậy thôi. Thế mà nhà cầm quyền với công an địa phương đến rầy rà sách nhiễu ông Lía, họ áp lực đòi ông Lía phải tháo dỡ, lý sự rằng làm như thế là không đúng với quy định trong Thông Bạch của Ban Trị sự trung ương đã phổ biến.
Ông Lía phản bác lý lẽ ấy của công an mà nói với : Ban trị sự PGHH hiện giờ là của nhà nước dàn dựng, làm sai truyền thống Phật giáo Hòa Hảo: Giảng Kệ của Đức Thầy và sự ấn định về ngày Lễ Đức Thầy Vắng Mặt là những điều quan trọng trong Hiến Chương của Phật Giáo Hòa Hảo mà các ông ấy đã xóa bỏ khỏi Hiến Chương. Các ông ấy vào đạo để làm theo lời đảng, xứng đáng gì mà bảo tôi theo.
Hồ Chí Minh nói: "Nơi nào có áp bức nơi đó có đấu tranh".
Đáng lẽ thì tôi không nên dẫn chứng lời của vị lãnh tụ nầy. Người cộng sản cho ông ta là "cha già dân tộc" gì đó, nếu lời của ông mà chánh lý, chánh nghĩa, chánh kiến mà tôi đây là người ở trong toà nhà Tôn Giáo lâu năm, đã thấm nhuần các yếu tố chánh chơn hội tụ trong giáo lý thậm thâm của tôn giáo… thì lời đó của ông Hồ dẫu có hay ho thì tôi cũng đã học được trước trong giáo lý tôn giáo của tôi rồi.
Như vậy, việc tôi dẫn chứng lời của ông Hồ trong bài viết nầy là tuyệt đối không có ý tuyên truyền cái đạo cộng sản của ông. Tôi nhắc lại lời ông chỉ vì tôi muốn cùng toàn dân, toàn đồng đạo… những ai mất quyền con người, mất tự do tôn giáo, những ai bị cướp đất dỡ nhà, những ai vào tù vào ngục cộng sản vì đã tranh đấu đòi lại quyền làm người… tôi xin chia xẻ những cay đắng, quặn đau với quý vị để chúng ta cùng ngoi lên mà đấu tranh khi mình bị áp bức… theo như lời kêu gọi của ông Hồ.
Không biết ta lầm ông Hồ Chí Minh hay lầm chủ nghĩa cộng sản sau Hồ Chí Minh? Trong hai phải có một, hoặc cả hai.
Con người thì ai cũng có sai, có đúng.
"Nơi nào có áp bức nơi đó có đấu tranh". Có thể tôi sẽ nói chuyện với người từ cõi chết, hoặc đã chết mà sống như sự tôn vinh của người cộng sản "bác Hồ sống mãi trong sự nghiệp chúng ta".
Vâng! dạ vâng! bác Hồ ơi đạo Phật Giáo Hoà Hảo của chúng tôi đã bị chánh quyền cộng sản áp bức quá dài lâu, chúng tôi có nên theo lời kêu gọi của ông mà đấu tranh quyết liệt không ạ?
Chúng ta không cần hạch hỏi với người Việt cộng qua câu dạy đời của ông Hồ là đúng hay sai. Ông Hồ chết từ lâu mà "kinh điển" của ông tới giờ nầy vẫn còn truyền tụng thì đủ biết cái giá trị tinh thần của ông đã có ảnh hưởng đậm lợt trong lòng người Việt cộng thế nào rồi. Dầu tôi không phải là người theo chủ thuyết cộng sản, không một chút ý thức về nhân vật lịch sử Hồ
Chí Minh, kể cả không một chút cảm tình với cái cách tôn xưng cao trọng mĩ miều "Cha già dân tộc" nhưng tôi rất cảm thông kính cẩn sự trăn trở, ưu tư của ông với nước non nhà bị ngoại bang thống trị, lời kêu gọi của ông rất có sức mạnh lôi cuốn lòng yêu nước nồng nàn của toàn dân. Cuộc chống bất công áp bức đã mang lại kết quả, đuổi quân xâm lăng ra khỏi tổ quốc thân yêu. Nước nhà độc lập.
Nếu chống bất công áp bức là đúng thì những tín đồ thừa kế Hồ Chí Minh phải nên trân trọng lời kêu gọi của ông cha mình. Hãy cho nhân dân có quyền đấu tranh khi họ bị áp bức, nhưng tốt hơn hết là đừng áp bức để không xảy ra những vụ đấu tranh. Mắc gì "Đạo" của người ta mà mình đưa đảng viên vào làm chủ cho sanh rối chuyện! Đạo là nơi tu, đảng viên có biết tu chưa mà vào dạy đạo người tu?
Bài học mà Hồ Chí Minh dạy, đáng lẽ môn đồ của ông phải biểu hiện rõ nét nhìn nhận con đường ông đi qua đấu tranh chống áp bức bất công là đúng, họ không áp bức ai nữa vì nỗi đau của người bị áp bức, họ đã ăn đắng nuốt cay quá nhiều, là lúc nên trân trọng quyền làm chủ của nhân dân.
Việt cộng ngày nay dường như thể đang nêu cao ý chí quyết trấn áp dân để tồn tại. Tôi nói có sai không? từ cá nhân đến tổ chức, ban hội, đâu đâu cũng muốn tồn tại, nhưng hãy làm tốt để tồn tại thì hay hơn là làm xấu mà bắt buộc tồn tại. Hãy cạnh tranh bình đẳng, hàng phẩm chất cao thì không sợ ế. Không tin mình có giá trị để dân chọn mặt gởi vàng nên lúc nào cũng lo ngại dân gởi vàng người khác, chính mình còn không tin mình nổi thì biểu ai tin? Thay vì phải làm cho mình trở thành người tốt để dân tin cậy, họ ganh tỵ ám hại người tốt hơn họ đang được dân mến dân thương. Họ chưa làm người tốt cho dân thì đã ám hại người tốt của dân. Việt Nam ngày xưa là Con Rồng Châu Á, tiếng tăm cũng "bảnh" với những quốc gia láng giềng, giờ nghèo khổ phải xách bị gậy đi xin viện trợ nhân đạo cùng trời cuối đất. Hại dân hại nước như vậy chưa vừa sao? Nay là lúc nên trưng cầu dân ý để lựa người đủ tài đủ đức gánh vác việc nước non, đưa Việt Nam ra khỏi danh sách một trong những nước nghèo nhất thế giới.
Sản xuất chạy theo số lượng mà để kém phẩm chất, có nài nỉ quá khách hàng cũng chỉ mua miễn cưỡng. Sợ thua lỗ cụt vốn thì đáng lẽ họ phải học thêm kiến thức để kinh doanh thế nào cho có lời có lãi, đàng này họ đem dùi cui, súng điện, nhà tù ra mà ép mua hàng kém phẩm chất, làm thế chỉ khiến người tiêu dùng bực bội, rốt cuộc đêm dài lắm ác mộng… với chính họ.
Áp bức, bắt giam những nhà đấu tranh đòi dân chủ nhân quyền, đòi tự do tôn giáo… những nhu cầu mà nhân dân cần đáp ứng thì lại không cho đáp ứng. Xét ra lợi ích tôn giáo không hề gây tổn hại cho lợi ích quốc gia nhưng chệ độ cộng sản không coi lợi ích quốc gia là trọng. Do bản chất vô thần nên họ không tin tôn giáo là giá trị tinh thần của nhân loại, tối ngày lo cho đảng họ thôi, quốc gia đại sự trên hết mà giang san tổ quốc mình bị Trung cộng lấn dần thì họ mặc kệ. Nếu Hồ Chí Minh không phải là cha đẻ Việt cộng mà ông là nhà đấu tranh đòi hỏi quyền con người, chống bất công áp bức, rơi vào tầm ngắm của Việt cộng thì họ có tha cho ông không? Và nếu họ bách hại ông như vậy thì là đúng hay sai?
Người Việt cộng chuyên đàn áp và ăn nói ngang ngược, họ nói: "Những kẻ chống chánh quyền là tại họ muốn làm giặc chớ ai áp bức họ đâu". Tổ quốc Việt Nam xây dựng trên bốn ngàn năm, ông Hồ làm nhà lãnh đạo đất nước ở cuối dãy con số bốn ngàn, trước ông Hồ thì tổ quốc Việt Nam đã có chánh quyền, ông là người đến sau mà đòi cho được cái chức lãnh đạo đất nước theo khuôn phép Mác Lê từ mẫu quốc Liên Xô mang về, nếu chánh quyền Việt Nam trước ông cũng gọi ông là giặc thì ông có chấp nhận không?
Miền Nam tự do xưa có câu: "Tố cộng là yêu nước" hoặc "Việt Cộng đến đâu dân sầu đến đó". Giờ hơn 35 năm cộng sản nắm chánh quyền câu nầy vẫn còn ý nghĩa: Bắt giam, vu cáo, buộc tội các nhà đấu tranh là gây rối trật tự công cộng, gây rối an ninh, lợi dụng quyền tư do dân chủ, lợi dụng quyền tự do tôn giáo… Nếu Hồ Chí Minh mà còn nghe được những tội danh do nhóm thừa kế ông gán ghép thì chắc ông cũng phải đau lòng và chịu trách nhiệm với lịch sử bởi cái chủ nghĩa ông du nhập từ ngoài về không mến nước thương dân.
Thời tôi sanh ra cách quá xa với ông Hồ Chí Minh nên không thấy ông hành động từ khi đấu tranh đến sau khi tuyên bố nước nhà độc lập, quyền làm chủ đất nước trong tay dưới triều chính của ông thì nhân dân có bị áp bức không? Người xưa bảo "thức đêm mới biết đêm dài, đạp gai mới biết gai làm đau nhức". Trước hơn chúng ta ông đã đạp gai, đau nhức thế nào thì ông biết, quyết không làm ngược lại lý tưởng ban đầu của mình mới đúng.
Không một chút kính trọng nào cho lời kêu gọi của Hồ Chí Minh tại sao người ta phải đấu tranh ư? Họ đàn áp các quyền tự do của nhân dân trong đó có quyền tự do tôn giáo và tín ngưỡng. Phật Giáo Hoà Hảo là một tôn giáo phát xuất từ giữa lòng dân tộc, cùng toàn dân ổn định chính trị, xã hội. Lúc nước nhà bị ngoại xâm thống trị Đức Giáo Chủ PGHH kêu gọi toàn thể đồng bào "Bờ cõi vững lặng thân ta mới yên – Quốc gia mạnh giàu mình ta mới ấm", và câu "Nước mất thì nhà tan, cơ sở của đạo cũng bị lấp vùi". Trong khúc quanh lịch sử, có sử vàng, tôn giáo PGHH đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia dân tộc:
Thành lập Việt Nam Dân Chủ Xã Hội Đảng 21/9/1946 (theo bổn của Ban Chấp Hành liên tỉnh dân xã M.T.N.V) 1947 – 1949;
Thành lập Việt Nam Phật Giáo Liên Hiệp Hội năm 1945 tại Sài Gòn;
Thành lập Việt Nam Độc Lập Vận Động Hội tháng 2/1945 tại Sài Gòn.
Nội dung toàn là kêu gọi đoàn kết chống ngoại xâm, "chống độc tài ở bất cứ hình thức nào". Cộng đồng Phật Giáo Hoà Hảo có nhiều đóng góp cho lợi ích quốc gia dân tộc, rất xứng đáng được hồn thiêng sông núi bảo hộ chở che. Chủ nghĩa cộng sản không được sanh ra từ lòng dân tộc, không có nỗi đau chung khi người dân Việt mất tự do. Giành lấy chánh quyền miền nam trong tay, hô hào thống nhất đất nước, tịch thu cách tàn nhẫn tài sản của nhân dân ở vùng họ cho là Mỹ Nguỵ, dân mất tự do bởi cộng sản, phải đi tìm tự do nơi những nước xa lạ thì Việt cộng kết tội người ta là phản quốc.
Từ chỗ bất đồng chánh kiến không thể hòa giải, anh em một nhà theo hai ý thức hệ, phải cắt chia đôi giang san làm đau lòng mẹ Việt Nam. Người theo Mỹ kẻ phụng thờ Nga Trung, anh em ruột thịt mà xem nhau như kẻ thù giết hại không nương tay.
Đẩy đến biến cố chính trị 30-04-1975, đảng cộng sản chẳng chịu ở yên trên phần đất hợp pháp của mình, từ bắc tiến vào nam giành giựt chánh quyền trong tay của người anh em da vàng máu đỏ cùng mẹ Việt Nam sanh ra. Đặt danh xưng cho cả nước là "Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam". Họ triệt tiêu các đảng phái đối lập, các tôn giáo trong đó có tôn giáo bản địa PGHH; họ không chấp nhận sự có mặt các tổ chức chính trị và tôn giáo trong chế độ xã hội chủ nghĩa, họ làm chảy máu lại vết thương lòng của Hồ Chí Minh khi đất nước đã độc lập mà nhân dân không có tự do, khoét sâu vết thương Hoà Hảo do Việt Minh gây ra trước đây mà qua thời gian nó đã muốn phôi phai và sắp lành. Chánh quyền mới, chánh quyền thuộc thế hệ đời sau của ông Hồ đang đàn áp tôn giáo, bắt ông phải chứng kiến cảnh đấu tranh như ngày xưa ông đã đấu tranh.
Nhờ sức chịu đựng bền bỉ dù bị đàn áp khốc liệt mà các tôn giáo vẫn tồn tại, và nhờ đức tin và sức mạnh tinh thần mà các tín đồ vẫn kiên tâm trì chí tranh đấu đòi quyền tự do sinh hoạt tôn giáo. Điều đó đã đặt nhà nước Việt Cộng vào thế không còn chọn lựa nào khác hơn là phải nhượng bộ, cho các tôn giáo sinh hoạt dưới hình thức tôn giáo quốc doanh, trong đó PGHH trễ hơn hết, tới cuối năm 1999 nhà cầm quyền mới cho ra đời "Ban đại diện tôn giáo", gồm toàn đảng viên cộng sản. Người giữ chức vụ cao nhất trong ban đại diện PGHH là ông Nguyễn Văn Tôn có hơn 50 tuổi đảng.
Trong đêm đen dài dằng dặc loé lên một tia sáng là dấu hiệu tốt cho công cuộc đấu tranh đòi hỏi quyền tự do tôn giáo, người tín đồ mừng rỡ, nỗ lực hơn nữa trong việc đòi hỏi nhà cầm quyền Việt cộng trả nguyên vẹn lại giáo sản đã bị cướp đoạt. Nỗ lực đó đã dẫn đến hệ quả là sự hy sinh thân mạng của bà Nguyễn Thị Thu, ông Trần văn Út (Út Hoà Lạc) và nhiều vị tín đồ bị bắt tù đày.
Dưới đây tôi xin liệt kê những sự vi phạm quyền tự do tôn giáo của chánh quyền Việt cộng đối với PGHH:
1- Lập Ban Đại Diện không thông qua toàn thể tín đồ, đưa đảng viên cộng sản vào lãnh chức vụ tôn giáo để điều hành việc tôn giáo theo công tác đảng không đúng tôn chỉ, giáo lý chơn truyền.
2- Trong khi cho sinh hoạt, dầu chỉ là hình thức quốc doanh, một điều rất tai hại cho sự phát triển tôn giáo chân truyền, nhưng nhà nước Xã Hội Chủ Nghĩa không chịu trả tất cả tài sản của đạo mà họ tịch thu từ Trung Ương đến hạ tầng cơ sở: các trụ sở, hội quán, đọc giảng đường, chùa miếu đình, bệnh viện, trường đại học và các thứ tài sản động sản bất động sản, người tín đồ PGHH đấu tranh đòi hỏi sự công bằng: Nhà nước hãy trả lại cho PGHH những gì mà trước 1975 chúng tôi đã có.
3- Nhà cầm quyền Việt cộng chấp nhận PGHH tái phục hoạt thì đáng lẽ trả hết những quyền căn bản trong đạo. Về Giáo Lý, quyển Sấm Thi toàn bộ của Đức Huỳnh Giáo Chủ là giáo lý căn bản cho sự lập đạo, chánh quyền cắt bỏ hai phần ba. Hành động đó đủ chứng minh là Việt Nam không có Tự Do Tôn Giáo. Ai chấp nhận một tôn giáo không có giáo lý hay giáo lý không đủ, thiếu sót… Giáo lý không đủ yêu cầu cho tín ngưỡng thì không thể thành lập được tôn giáo, chỉ có chánh quyền Việt cộng mới nghĩ ra cách đàn áp tôn giáo bằng diệu kế nầy.
4- Trước năm 1975 mỗi nhà của người tín đồ PGHH có treo đạo kỳ trong những ngày đại lễ kỷ niệm, nay nhà nước cấm treo cờ đạo trong ngày đại lễ thì còn gì là tự do tôn giáo.
5- Phật Giáo Hoà Hảo có 3 ngày đại lễ:
Lễ Khai Sáng PGHH 18/05/ âl 1939
Lễ Đản Sanh 25/11/1919
Lễ Đức Thầy vắng mặt bởi biến cố Đốc Vàng 25/2 nhuần năm 1947.
Đại lễ Khai Sáng và Đản Sanh nhà nước Việt cộng cho tổ chức trong khuôn khổ pháp luật, họ vẽ cho cái vòng tròn pháp luật chật chội phải ở trong đó mà hoạt động đạo sự, ngày lễ Đức Thầy vắng mặt là tuyệt đối không cho, khoảng thời gian đó tín đồ nào có "hơi lễ" là bị khó khăn, chận chẹt, còn tổ chức "rậm lễ" một chút là ngồi tù. Tu sĩ Võ Văn Thanh Liêm còn đang bị tù đày là một bằng chứng điển hình. Tu Sỹ Võ Văn Thanh Liêm từ năm 75 đến giờ đấu tranh tôn giáo ít nhất cũng trên 20 lần đi tù cho tới hiện nay.
Những điều nêu trên, PGHH đã có đủ các thứ trước năm 1975 là một sự thật, nay đã bị mất vào tay chánh quyền Việt cộng, người tín đồ đòi nhà nước trả hết cho PGHH những gì mà nhà nước đã tước đoạt, sự đòi hỏi thật công bằng thì vì lẽ gì mà nhà nước, kẻ thiếu nợ không trả mà lại còn bắt chủ nợ đi tù?
Bài phát biểu của ông trưởng ban tôn giáo chánh phủ: Lê Quang Vịnh tại trung tâm báo chí ngày 21/04 /2001 về chánh sách tôn giáo của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, trích đoạn như sau:
"… 4, từ trước đến nay, Việt Nam không xử tù, giam giữ, quản chế hành chánh bất kỳ một nhân vật tôn giáo nào vì lý do Tôn Giáo. Mọi công dân Việt Nam đều bình đẳng trước Pháp Luật, bất kể người đó theo Tôn Giáo hay không theo tôn giáo và xử lý bằng pháp luật, mọi hành vi lợi dụng tôn giáo, mạo danh Tôn Giáo để gây rối trật tự xã hội, phương hại đến an ninh quốc gia, tổn hại tinh thần, vật chất sức khỏe của công dân".
Dù ông trưởng ban Tôn Giáo có cố phủ nhận mấy đi nữa thì sự thật vẫn là sự thật. Nhà tù Việt cộng hiện còn giam giữ 13 vị tín đồ PGHH đấu tranh đòi hỏi quyền Tự Do Tôn Giáo, nhiều chức sắc tín đồ của các tôn giáo khác cũng bị bắt đi tù như thế. Chánh quyền Việt cộng không phủ nhận việc bắt giam những tín đồ của các tôn giáo ở hình thức một công dân phạm pháp, với tội danh không phải là tôn giáo. Nếu nhà nước không dám nhìn sự thật những người đi tù vì Tôn Giáo thì nhân dân sẽ tìm ra đáp số của sự phủ nhận bằng đặt câu nghi vấn: Vậy những chức sắc, tín đồ của các tôn giáo bị bắt đi tù với nguyên nhân gì? Họ cướp giật, giết người, cờ bạc, buôn lậu chăng? Tìm kiếm trong các tội danh mang tính xã hội, hình sự thì không thấy tín đồ chức sắc nào dính dáng tới, chỉ thấy nguyên nhân dẫn đến tù tội là đấu tranh đòi hỏi quyền tự do tôn giáo. Nhà nước phủ nhận việc bắt giam người đạo là mưu sâu kế độc muốn tiêu diệt tôn giáo, đưa những tín đồ trung thành với đạo, quyết bảo vệ đạo, đi tù qua một tội danh hình sự để đưa lên công luận, tạo dư luận quần chúng phê phán.
Ông Lê Quang Vịnh bảo rằng: Bất kể người đó theo tôn giáo hay không theo tôn giáo phải được xử lý bằng pháp luật. Rất tiếc là các ông không nhìn những thứ pháp luật các ông đưa ra không đủ sức thuyết phục toàn dân. Chúng tôi nghĩ điều đó các ông biết, bằng chứng là qua các cuộc bầu cử không dám mở rộng dân chủ trong dân cử mà chỉ giành quyền đảng cử dân bầu. Đất nước Việt Nam trên tám chục triệu dân, đảng viên cộng sản so ra là con số rất ít. Tôi là người dân không có đảng, không đồng ý cho đảng viên nắm chánh quyền, đảng kêu tôi bầu chánh quyền cho đảng… ép người như vậy thì còn gì là dân chủ? Các ông không dám công khai dân chủ từ ứng cử, bầu cử toàn dân, nội bộ chánh quyền là của đảng, dẫu có quốc hội lập hiến, nhưng quốc hội cũng là những đảng viên cao cấp. Tính nội bộ chế luật, nêu ra điều luật nào cũng có lợi cho nội bộ. Việt cộng chịu ân Trung cộng, nội bộ xử lý thà mất đất mất biển, mất hải đảo Trường sa Hoàng sa chớ không để mất cái tổ chức nội bộ. Chống Trung cộng là chống chế độ xã hội chủ nghĩa anh em, cũng là chống Việt cộng, phải bị bắt.
Lệnh cho các Tôn Giáo hoạt động theo khuôn khổ pháp luật, nhưng các ông vẽ khung pháp luật cho các tôn giáo là một vòng tròn quá nhỏ, đặt xung quanh vòng tròn là nhà tù, hoạt động nào của Tôn Giáo cán lên đường lằn vòng tròn là rớt vô tù.
Nhà nước cưỡng chiếm các cơ sở, trụ sở, những nơi thờ tự tu hành của đạo Phật Giáo HÒA HẢO, các ông có đặt trong luật lệ của các ông 3 chữ "Cấm Đòi Nợ" không? Đòi nợ là có tội hay thế nào thì cứ nói rõ ra trong bộ luật để dân biết điều cấm mà chừa. Và hãy trưng luật rõ ràng rằng: Dân thiếu nợ nhà nước thì dân có được cấm nhà nước đòi hay không? Nếu không, hãy lẹ làng mà xóa bỏ câu "Mỗi người đều bình đẳng trước Pháp luật" đi cho dân biết là dân đang sống với một thứ pháp luật như vậy đó để dân có đạo đề phòng, không còn đi tù Tôn Giáo qua một tội danh khác nữa.
Trích:
"… 6- Nhà nước Việt Nam không tịch thu bất cứ tài sản nào của các Tôn Giáo ngoại trừ nếu các tài sản đó được xử dụng như một công cụ nhằm phục vụ cho các hoạt động gây bạo loạn, lật đổ, chống lại nhà nước và nhân dân".
Nếu tôi gặp ông Lê Quang Vịnh trong lúc ông rảnh rỗi, tôi sẽ mời ông đi, sẽ chỉ cho ông thấy từng trụ sở, cơ sở, Hội quán, Đọc Giảng Đường… của đạo PGHH từ làng nầy qua làng nọ suốt dải đất miền Tây đã bị nhà nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cưỡng chiếm. Thấy một lần cho ông biết, để từ rày ông đừng ăn nói cái câu quá xóc, khó nghe, làm kích động lòng đấu tranh của người tín đồ PGHH. Mình thiếu nợ, chủ nợ đến nhà đòi, không có để trả thì lựa lời mà nói làm sao cho ngon ngọt, chứ còn ỷ sức chưởi mắng đánh đập chủ nợ nữa, ai mà chấp nhận.
Các tài sản của đạo PGHH giáo hội đã gầy dựng trước năm 1975 gồm chùa đình, miếu, Hội quán, Đọc Giảng Đường đâu phải nhỏ bằng cây kim rớt trên đất mà các ông tưởng người ta không thấy, nói cho qua chuyện.
Hay ông trưởng ban tôn giáo chính phủ không muốn trả lại đạo PGHH những gì mà trước biến cố chính trị 1975 chúng tôi đã có, bằng câu văn minh định "Ngoại trừ nếu tài sản đó được sử dụng như một công cụ nhằm phục vụ cho các hoạt động gây bạo loạn, lật đổ…".
Ông Lê Quang Vịnh phát biểu đoạn nầy hết sức là bạo miệng, thế ông cho rằng, nhà nước Việt cộng không trả lại các cơ sở tài sản lại cho PGHH vì chính những cở sở tài sản làm công cụ phục vụ cho các hoạt động, gây bạo loạn, lật đổ sao? Vậy ông hãy chứng minh cụ thể giùm chúng tôi ngôi chùa nào, trụ sở cơ sở nào của đạo PGHH làm công cụ cho những hoạt động gây bạo loạn?
Ông là trưởng ban Tôn Giáo chánh phủ, ký cho đạo PGHH tái phục hoạt là do ông, vậy ông có thấy rằng ông rất sai lầm không vì nếu các cơ sở trụ sở tài sản do PGHH tạo dựng đều là công cụ cho hoạt động gây bạo loạn… một tôn giáo có quá khứ không tốt thì ông phải tiêu diệt chứ, sao ông lại còn cấp phép cho tôn giáo đó hoạt động?
Chính vì những mâu thuẫn và quanh co trong luật về Tôn Giáo của nhà nước Việt cộng nên tín đồ PGHH cũng như tín đồ của các Tôn Giáo khác đã thấy rõ vẻ lúng túng của chánh quyền mỗi khi nói đến Tôn Giáo. Tín đồ PGHH rất tin tưởng vào chánh đạo bất diệt và họ hưng phấn đấu tranh dù biết rằng tham gia vào cuộc đòi quyền Tự do Tôn giáo là tín đồ phải trải qua chết chóc tù đày, bao vây kinh tế, nhưng các đồng đạo PGHH của tôi vẫn lừng lững bước tới. Tôi trông còn không bao lâu nữa các tôn giáo sẽ được tự do hành đạo, đạo PGHH là rặt Phật giáo HÒA HẢO chớ không có ông đảng cầm quyền nào vô đây mà phá đạo, sẽ không có ông chánh quyền nào xen vô hệ thống giáo hội PGHH để mà chia rẽ, phân hoá, biến chất tín đồ.
Trong tiến trình xây dựng phát triển quốc gia, vì phải chạy theo những quốc gia tiên tiến về kỹ thuật công nghệ nên nhà nước bây giờ mỗi lúc mỗi sáng ra, bầu trời Việt Nam nhẹ u ám hơn xưa, cấp lãnh đạo quốc gia luôn kêu gọi đổi mới, sửa sai. Bộ máy đảng quyền bị phân hoá bởi những người đổi mới và không chịu đổi mới, sửa sai và không chịu sửa sai sung khắc nhau trong những lần họp quốc hội, đại hội đảng toàn quốc. Lúc xưa người cộng sản thượng tôn chủ nghĩa, tập trung mọi ý kiến cho đảng cầm quyền, đảng muốn ai chết, tôn giáo nào bị diệt chùa nào bị phá chỉ cần gợi lên cái ý thì cả nhóm đưa tay tán thành.
Do từ sự đổi mới, sửa sai của bộ máy lãnh đạo nhà nước, nội bộ phân hoá, nhẹ bớt áp lực muốn giết hại chúng ta, không còn đưa tay biểu quyết một trăm phần trăm nữa đâu! Có thể từ rày chúng ta không bị hại chết, bớt tù tội. Tôi trông tiến trình đổi mới sửa sai của nhà nước đi nhanh hơn nữa sớm đụng mặt dân chủ tự do. Nước có dân chủ, mỗi công dân có bổn phận với nước non nhà, trước mắt biên cương lãnh thổ không bị Trung cộng xâm lấn. Một quốc gia có non chín chục triệu dân, đảng cầm quyền không cho dân có trách nhiệm gì với nước, Hoàng Sa Trường Sa bị lấn chiếm, nhân dân mưu sinh bằng nghề đánh bắt hải sản trong hải phận của mình, Trung cộng xâm chiếm vùng trời biển Việt Nam bắn chết dân ta 9 người, Việt cộng chẳng dám một chút hó hé. Sinh viên học sinh Việt Nam kéo biểu tình lúc Tàu tặc trên đường rước đuốc Thế Vận Hội qua nước ta, chánh quyền Việt cộng chẳng những không hoan nghênh lòng yêu nước của những tài năng trẻ còn cho công an đến dẹp biểu tình, bắt giam những anh hùng dân tộc. Dẫu Việt cộng có giành chống Trung cộng về việc xâm lấn biên cương, không trưng cầu dân ý mở "Hội Nghị Diên Hồng" bỏ non chín chục triệu dân ra thì Việt cộng có vài triệu đảng viên làm sao đuổi được Trung cộng!
Phải sớm thực hiện nền dân chủ để người dân có quyền thực thi trách nhiệm và bổn phận của một công dân khi "Sơn Hà Nguy Biến".
Tôi trông mong chư đồng đạo, tín đồ các tôn giáo bạn gồng lên, vượt lên và vươn lên khỏi bóng đen quyền lực, tranh đấu đòi quyền bình đẳng tôn giáo, tìm người đủ tài đủ đức ra giúp ích cho các giáo hội để Đạo là bóng mát, là niềm tin trong sáng, là thiện hữu trí thức, là cứu khổ ban vui.
Phật Giáo HÒA HẢO là một tôn giáo để tu chớ không phải để làm chính trị, có bất đắc dĩ mà thành nhà chính trị cũng là bởi bộ máy chánh quyền luôn nghi ngờ đố kỵ dẫn đến hành động tiêu diệt Tôn Giáo. Hành động đàn áp tôn giáo ấy thách đố lòng Trọng Đạo Thương Thầy sẵn có ở mỗi tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo.
Lê Minh Triết – tín đồ Phật Giáo HÒA HẢO
Call phone: 0985135376