THÔNG BÁO !
Trang blog diễn đàn đã được dời sang địa chỉ mới http://ptlambao.blogspot.com/ . Vui lòng vào đây để theo dõi tin tức mới và tiện việc ủng hộ. Trang này sẽ lưu giữ những thông tin cũ . Xin cả ơn sự ủng hộ của mọi người
TM Ban Điều Hành Blog
TM Ban Điều Hành Blog
03 November 2013
VIDEO - Tội ác CSVN
Trích sách “Chuyện Nước Non Đau Lòng Tới Ngàn Năm” của tác giả Bùi Anh Trinh, do Làng Văn xuất bản năm 2008.
——-
Tướng Westmoreland chê tướng Giáp thí quân vì theo tài liệu đúc kết sau chiến tranh, nội trong vòng nửa đầu của năm 1969 đã có 500 ngàn lính Bắc Việt chết mà không lập nên chiến công nào cả. Tôi đã từng chứng kiến những người lính của tướng Giáp ngã chết tại chiến trường và cũng đã chứng kiến những người lính của ông Giáp điên cuồng bắn giết những người mà họ cho là kẻ thù .
Tôi ngạc nhiên là những người này còn quá nhỏ và họ liều chết như những con thiêu thân. Biết bao lần tôi chứng kiến cảnh họ vừa hô xung phong vừa lao như điên vào họng súng đại liên hay họng đại bác chống biển người của chúng tôi. Những khuôn mặt trẻ thơ như không biết chết là cái gì. Bao nhiêu người ngã gục mà người sau thay vì rút lui lại cứ tiến tới, họ hành động như không có bản năng sinh tồn. Hay như là một bầy em nhỏ đang chơi đánh trận giả, em này nằm xuống rồi em kia nằm xuống, giả vờ nhắm mắt, rồi chút xíu nữa đây thì tất cả cùng đứng dậy phủi bụi và cười đùa thôi mà. Có lần tôi đã bật trào nước mắt khi chứng kiến cảnh đó, tôi cảm thấy như bàn tay đang xiết cò của mình nhầy nhụa máu và thấy buồn nôn.
Do đó sau này tôi đặc biệt tìm hiểu những nguyên nhân nào khiến cho những người lính của ông Giáp chết một cách dễ dàng và ngây thơ đến như thế, ai là người phải chịu trách nhiệm về những cái chết oan uổng này.
Ai trách nhiệm ?
Sau năm 1975 tôi dễ dàng tìm ra câu trả lời. Họ đã chết điên cuồng do một chuổi bịp bợm liên tục và rộng lớn. Kẻ thực hiện những bịp bợm gian trá là những người như ông! Thưa ông Bùi Tín…! Trong quân đội ông là cấp chỉ huy trực tiếp tác động đến hàng binh sĩ. Trong Đảng ông là một lãnh đạo của một cơ quan tuyên truyền sắt máu nhất (phó Tổng biên tập báo Nhân Dân). Trong xã hội ông là một cán bộ chính trị sâu sát với quần chúng nhân dân và trực tiếp bày biểu họ những điều mà trong luơng tâm ông biết là không thực .
Ngay từ khi những người lính còn ở lớp mẫu giáo, các ông dạy cho các em “Trên không biết có Trời, dưới không biết sợ Đất”, dẫn các em đi chơi, để cho thực đói rồi dẫn vào nhà thờ, vào chùa cầu nguyện xin Chúa Phật cho thức ăn; rồi sau khi cầu nguyện mà không có thức ăn thì các ông đưa bánh đưa chuối ra và nói là của Bác Hồ cho các em; sau đó hỏi các em nên tin Chúa Phật hay nên tin Bác Hồ. Các ông cũng tập cho các em dạn tay bằng cách dẫn các em vào một cái đền có tập trung những tượng Phật , tượng Chúa đủ loại rồi bảo các em thay phiên nhau cầm gậy gõ lên đầu các pho tượng rồi hét lên: “thằng này, thằng này , sao không lao động mà ngồi đây”. Các em bắt đầu nghe kể chuyện thì các ông kể cho các em nghe chuyện Bế Văn Đàn đem thân làm giá súng, Phan Đình Giót đem thân lấp lỗ châu mai, Lê Văn Tám dùng thân làm mồi đốt kho đạn v.v…
Khi các em bắt đầu tập viết, tập làm toán, các ông đã nhồi nhét tư tưởng hận thù sắt máu bằng những bài toán “A bắn được 2 thằng Mỹ, B bắn được 3 thằng ngụy, hỏi cả A và B bắn được bao nhiêu Mỹ ngụy”. Các em lớn lên chút nữa các ông dạy cho các em cách sống hợp lý nhất là liều mình chết cho Bác, cho Đảng mà ông gọi là “chết cho sự nghiệp cách mạng”. Khi các em đủ cao để mang được khẩu súng trường mà không chấm đất, các ông đã làm một cái lễ gọi là “thoát ly”; các ông đặt một vài chiếc băng ghế giả làm cầu bắt ngang sông rồi bắt các em leo lên đi qua những băng ghế đó, vừa đi vừa vẫy chào từ giả cha mẹ mình đang đứng chứng kiến. Một khi các em đứng trên cầu thoát ly mà vẫy chào gia đình thì trong tâm lý các em không còn cha mẹ, anh chị em, sẳn sàng chết với hàng chữ “sinh Bắc tử Nam” xâm trên cánh tay.
Tại chiến trường các ông lừa phỉnh họ với những tuyên truyền như máy bay trực thăng làm bằng giấy cạc tông; xe tăng lội nước M 113 làm bằng nhựa dẻo, xúi họ cứ chờ nó tới thật gần mới bắn thì chắc ăn. Như vậy thì xe tăng dễ bị trúng đạn hơn nhưng người bắn chăc chắn phải chết cho dù xe tăng có trúng đạn hay không. Các ông cũng ép buộc họ tự nguyện xích thân của mình vào xe tăng, súng phòng không, súng đại liên bằng một cái lễ gọi là “thà chết chứ không hề lui”; sau lễ đó thì họ sẽ chết cùng với xe tăng, với súng đại liên chứ không có chuyện vứt súng bỏ chạy, vứt xe bỏ chạy một khi súng hết đạn, xe hết nhiên liệu.
Các ông nói cho họ biết rằng trước mặt họ là lũ “ăn thịt người” mặt xanh nanh vàng, bọn phản động khốn kiếp. Người chiến binh Cọng sản thật là hạnh phúc khi họ giết người mà không hề suy nghĩ, trái lại còn cảm thấy sung sướng. Họ cũng không bao giờ biết tới chữ “đầu hàng” vì đó là cử chỉ hèn nhát của “bọn ngụy” mà họ từng khinh miệt. Các ông đã dạy cho họ đầu hàng là phản bội và rồi cũng chết vì “bọn ăn thịt người” sẽ tra tấn đến chết hoặc moi gan, mổ ruột làm đồ nhậu.
Năm 1988 nhà văn Cọng sản Bảo Ninh đã thú thật trên tạp chí Sông Hương về chuyện đơn vị ông nả hằng chục ngàn viên đạn pháo vào đoàn người dân chạy nạn trên “Đại lộ kinh hoàng” thuộc tỉnh Quảng Trị vào năm 1972. Ông kể lại lúc đó ông và các bạn vội vã nả đạn vì sợ bọn “Vợ con ngụy” chạy thoát. Qua ống dòm ông vui sướng nhìn thấy xác của vợ con bọn ngụy tung lên không, các ông hả hê vì được dịp trừng trị “bọn đĩ điếm ôm chân đế quốc”. Nhưng sau này khi đã đọc được tác phẩm “Mùa hè đỏ lửa” của một tên Đại úy ngụy các ông mới biết rõ bọn “vợ con ngụy” đó là ai.
Tên Đại úy ngụy tả lại cảnh lúc quân Nhảy dù tiến chiếm lại Đại lộ kinh hoàng thì tìm thấy giữa rừng tử thi đang bốc mùi hôi thối có một em bé mấy tháng tuổi đang bò hoay hoay, cố nhay lấy đầu vú của người mẹ để tìm sữa trong khi người mẹ đã chết từ lâu. Khi biết được điều này thì nhà văn Bảo Ninh đã muốn chuộc lại tội lỗi của mình bằng cách mạnh dạn nói lên sự thật của cuộc chiến mà ông có tham dự trong tác phẩm “Nỗi Buồn Chiến Tranh”. Khi viết tác phẩm này ông vẫn không hiểu tại sao mà lúc đó bọn ông lại điên cuồng đến thế.