THÔNG BÁO !

Trang blog diễn đàn đã được dời sang địa chỉ mới http://ptlambao.blogspot.com/ . Vui lòng vào đây để theo dõi tin tức mới và tiện việc ủng hộ. Trang này sẽ lưu giữ những thông tin cũ . Xin cả ơn sự ủng hộ của mọi người

TM Ban Điều Hành Blog

07 June 2013

Bản tiếng Việt "Những Bàn Chân Nổi Giận" của GS Tương Lai trên tờ New York Times


Nhật báo hàng đầu của Mỹ New York Times hôm 6/6 cho đăng bài xã luận với tiêu đề "Vietnam's Angry Feet" do giáo sư Tương Lai, một giáo sư ngành xã hội học từng làm cố vấn cho 2 thủ tướng Việt Nam từ năm 1991 đến năm 2006, viết. Xin giới thiệu đến độc giả bản tiếng Việt của bài viết do giáo sư cung cấp.

Những Bàn Chân Nổi Giận


TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam

Tháng trước, Tòa Án tỉnh Long An Việt Nam đã kết án nặng nề hai sinh viên yêu nước ở độ tuổi 20. Trong những tội danh bị áp đặt có tội "nói xấu Trung Quốc". Những cáo buộc  này đã chạm vào điểm nhạy cảm bậc nhất trong tâm thế người Việt Nam là lòng yêu nước và tinh thần dân tộc. Người ta phẫn nộ vì như thế là ai đó đã hợp đồng với Trung Quốc xâm lược để quay lại đàn áp người yêu nước. Bi kịch lớn nhất của một số người lãnh đạo Việt Nam là sự ám ảnh về cái gọi là "cùng chung một ý thức hệ xã hội chủ nghĩa" nên đã không quyết liệt đáp trả những thủ đoạn bành trướng nham hiểm và những hành động xâm lược ngang ngươc của Trung Quốc. Họ lại quyết liệt đàn áp những người yêu nước, bóp nghẹt dân chủ, bưng bít thông tin và khủng bố tư tưởng công dân mình. Đầu tuần này, công an Hà Nội đã đàn áp một cuộc biểu tình chống Trung Quốc và bắt nhiều người, hành hung, đánh đập họ, trong đó có cả phụ nữ.

Dân tộc Việt Nam có quyền tự hào về truyền thống bất khuất, quật cường của mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước trong vị thế oái ăm, sát cạnh một láng giềng khổng lồ chưa bao giờ từ bỏ giấc mộng bành trướng nhằm nuốt chửng Việt Nam. Đất nước này đã từng chìm đắm cả nghìn năm Bắc thuộc. Trong cái đêm dài đau đớn ấy, kẻ thù luôn tìm cách đồng hóa dân tộc Việt. Và chúng đã thất bại.

Việt Nam đã từng đánh bại đế quốc Nguyên Mông vào thế kỷ XIII và những kẻ xâm lược khác trong thế kỷ XV, XVIII và XX. Bản lĩnh dân tộc Việt đã được hun đúc qua những cuộc chiến tranh khốc liệt chống ngoại xâm. Nhưng hôm nay, bất chấp luật pháp quốc tế và chà đạp trên nguyên tắc và đạo lý, Trung Quốc đã ngang nhiên thực hiện mộng bành trướng trên Biển Đông, cái "lưỡi bò" ham hố và bẩn thỉu đang thè ra chực nuốt cả vùng biển rộng lớn, nơi có trữ lượng dầu mỏ đủ đáp ứng cơn khát nguyên liệu của một nền kinh tế đang cố ngoi lên vị thế siêu cường. Nơi đây cũng là con đường huyết mạch trên biển để Trung Quốc thực hiện tham vọng của họ.

Vì thế, những “bàn chân nổi giận” đã rầm rập xuống đường biểu tình chông Trung Quốc xâm lược. Cùng với những cuộc biểu tình ấy, những khiếu kiện tập thể của nông dân cũng dồn dập bùng lên. Sự nối kết giữa tầng lớp trí thức với giới trẻ ở đô thị và nông dân – những người bị đẩy vào cuộc sống đói nghèo vì mất đất sản xuất khi người ta nhân danh "sở hữu toàn dân" để tước đoạt quyền sở hữu mảnh đất cha ông họ để lại mà  không được đền bù thỏa đáng. Cùng với điều đó, mạng lưới thông tin qua Internet đã trỗi lên như nấm sau cơn mưa biểu thị tinh thần yêu nước bất chấp mọi đàn áp đang đang mở ra một cục diện mới.

Sự nổi giận của người Việt Nam lại càng tăng lên khi một số những người lãnh đạo lùi bước trước những hành động tội ác của Trung Quốc xâm lược Việt Nam nhưng lại quyết liệt đàn áp người yêu nước đấu tranh đòi dân chủ và tự do. "Nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa " là một khái niệm rất mơ hồ, những người lãnh đạo lại dùng nó để duy trì một hệ thống chính trị đã quá lỗi thời.

Nếu không có những đổi mới ở thập niên 80, nền kinh tế tập trung có lẽ đã đưa Việt Nam đi đến bờ vực sụp đổ. Tuy nhiên, những cải cách kinh tế đó đã bị đình trệ vì không có cải cách chính trị song hành. Tuy nói rất nhiều về một nhà nước "của dân do dân và vì dân" nhưng người ta chưa bao giờ muốn xây dựng một nhà nước pháp quyền và một xã hội dân sự đúng với ý nghĩa đích thực của nó.

Với cuộc chiến đấu chống Mỹ cứu nước thắng lợi, Việt Nam đã nhận được sự đồng cảm, lòng tôn trọng và ngưỡng mộ của nhiều người yêu chuộng hòa bình trên thế giới. Đáng tiếc là từ đỉnh cao của chiến thắng, người ta lại duy trì một hệ thống chính trị lạc hậu và một hệ tư tưởng giáo điều nên nền kinh tế Việt Nam đã không thể phát triển mạnh mẽ như nó cần làm và có đủ điều kiện để làm. Để rồi  họ trở thành thành mục tiêu phê phán của cộng đồng quốc tế về đàn áp dân chủ và vi phạm nhân quyền.

Chính vì một số nhà lãnh đạo Việt Nam bị "cái mũ kim cô"  của chủ nghĩa bành trướng Đại Hán siết chặt nên đã đẩy đất nước ra khỏi quỹ đạo dân chủ để gánh chịu lạc hậu và lạc điệu so với thế giới văn minh, một thế giới mà Việt Nam đang rất cần hòa nhập để đất nước có điều kiện phát triển.

Ấy thế mà từ lâu, các nhà lãnh đạo Trung Quốc đã từ bỏ chủ nghĩa xã hội để thay thế bằng một "Chủ nghĩa tư bản mang màu sắc Trung Quốc" man rợ nhằm nuôi dưỡng mộng bành trướng của cha ông họ mà họ chưa bao giờ từ bỏ. Cho nên, cái gọi là "cùng chung ‎ ‎thức hệ" mà ai đó đưa ra chỉ là cái bình phong che đậy cho tham vọng quyền lực, nhằm giữ bằng được cái ghế mà họ đang ngồi. Những ngôn từ đạo đức giả được đưa ra, rồi mười sáu chữ bịp bợm về "láng giềng hữu nghị" được tung hứng chỉ là trò khôi hài.

Nhằm bảo vệ cái ghế quyền lực của một số người đang giành được những vị thế quan trọng, để củng cố và mở rộng những lợi ích béo bở của mình, người ta đang quay lưng lại với nhân dân. Một số trí thức và nhân sĩ, trong đó có người viết bài này, đã đưa ra hàng loạt kiến nghị về thực thi dân chủ và nhân quyền trong Hiến pháp nhằm hướng tới việc tạo ra một hệ thống chính trị thực sự dân chủ. Tuy nhiên, đề xuất của chúng tôi đã gặp phải những lời lăng mạ và vu khống trên các tờ báo chính thống được chỉ đạo sát sao.

Người ta đã không thấy được rằng, một khi phong trào yêu nước chống ngoại xâm gắn kết được với cuộc đấu tranh dân chủ và thực hiện quyền con người đã được ghi vào trong Hiến pháp, sẽ đẩy tới những bước hợp trội trong sự phát triển, tạo ta những đột phá không lường trước được, hình thành một cục diện mới, đưa đât nước đi lên.

Cho nên, càng sử dụng bạo lực và đàn áp, càng cho thấy sự phi dân chủ, vô nhân tính của những người sử dụng nó.

Người lãnh đạo nắm bắt được cục diện mới, nhanh nhạy đáp ứng được lợi ích dân tộc, đặt lợi ích của Tổ quốc lên trên hết và trước hết, sẽ nhận được hậu thuẫn mạnh mẽ của dân và sự đồng tình của bạn bè quốc tế.

Ngược lại, nếu tiếp tục quay lưng lại với dân, nấp dưới chiêu bài ý thức hệ đã lỗi thời, bám chặt mô hình toàn trị phản dân chủ, chỉ cốt giữ cho được cái ghế quyền lực đã rệu rã và đưa đất nước vào ngõ cụt không lối thoát, thì sự cáo chung là điều không thể tránh khỏi.

Xin vài phút đọc và cảm nghĩ về các em Tuổi Thơ Việt Nam dưới XHCN-CSVN ngày nay


Xin vài phút đọc và cảm nghĩ về các em Tuổi Thơ Việt Nam dưới XHCN-CSVN ngày nay

Written by tuoitrevietnam     | June 5, 2011 | 0 |


“đây là câu chuyện có thật và tận mắt nhìn thấy dưới XHCN-csVN” Em Bảo chưa tròn 12 tuổi, mặt mày nhem nhuốc tro bụi, ngước đôi mắt đen láy nói hớn hở với tôi với giọng nói run run: “mỗi ngày em Tách mỗi ký hạt điều được 3700 đồng, mỗi ngày con làm hơn 4 kí cũng đủ tiền phụ giúp ba mẹ gia đình mua gạo”.

chúng ta tưởng chỉ có 1 số quốc gia nghèo như bên Châu Phi hoặc bên Trung Cộng họ vẫn dùng sức các em tuổi thơ làm những công việc nặng nhọc đúng ra các em phải được đến trường để được dạy dỗ và được học nhưng chính ở việt nam hôm cả 1 tà quyền csVN biết mà vẫn làm ngơ hàng ngày các quan chức công an vẫn đến ăn hối lộ lấy tiền đút lót, chính họ nhìn thấy các em làm việc vẫn làm ngơ “tại sao con cái họ được đến trường học?” còn em Bảo & các em khác thì lại bị chúng bỏ ngoài con mắt xem như là kẻ tội đồ của dân tộc, chúng đang giết các em, trong khi Trung Cộng đang lấn chiếm & bắt bớ bắn vào các ngư dân lành VN.

Hình ảnh những em nhỏ làm việc trong xưởng tách hạt điều tại Công ty TNHH H.S1 (xã Đức Liễu, huyện Bù Đăng, tỉnh Bình Phước) đã làm không ít người tận mắt chứng kiến xót xa, cảnh các em làm việc, không thể cầm được nước mắt & thương cảm cho các em.




Các em nhỏ làm việc tại xưởng tách hạt điều

Tuổi thơ Việt Nam hôm nay nhọc nhằn dưới Thiên Đường XHCN-csVN

5h sáng, chen chúc trong nhóm những công nhân tách vỏ hột điều của công ty này là hàng chục trẻ em độ tuổi từ 7 – 15. Đây không phải là những em thơ không người trông nom, phải theo ba mẹ vào xưởng tách hột điều. Các em chính là những công nhân tách vỏ hột điều thực thụ. Với các em trẻ thơ này, đống hột điều cao ngất ngưởng trước mặt là miếng cơm manh áo… mà các em phải đánh đổi bằng sức lao động của tuổi thơ để có được một bữa ăn giúp Gia Đình.

Giờ làm việc của xưởng bắt đầu từ 5h30′ sáng và kết thúc lúc 17h. Từ 5h, hàng chục đứa trẻ đã tập trung trước cổng công ty đợi đến giờ mở cửa vào làm việc. Dưới ánh sáng lờ mờ lẫn hơi sương chỉ đủ để nhìn mặt nhau, đám trẻ trong những bộ quần áo phong phanh, mặt mày nhem nhuốc dính đầy dầu nhớt. Tranh thủ thời gian, đứa gặm bánh mì, đứa nuốt vội mấy miếng xôi để lót dạ cho một ngày làm việc cực nhọc sắp bắt đầu. Thỉnh thoảng, có em phát ra tiếng ho sặc sụa vì trời lạnh.

Để hiểu rõ hơn về công việc của những em trẻ thơ này, anh em chúng tôi đóng vai người xin việc làm vào xưởng điều, được phân qua khu tách vỏ làm ăn theo sản phẩm, nơi những đứa trẻ thơ đang làm việc. Khu vực nằm cách ly hẳn với những dãy nhà xưởng khác. Phía trên mái tôn nóng hầm hập. Bên dưới sàn nhà la liệt hạt, vỏ điều, bao tải, xô chậu dính đầy dầu nhớt… Người lạ lần đầu vào gần như chết ngộp vì không quen với mùi dầu mỡ, mùi hôi hám từ những xô chậu dơ bẩn lâu ngày không được chùi rửa…

Ngồi xen lẫn trong đám công nhân, hàng chục đứa trẻ đang cặm cụi dập máy tách vỏ điều. Không có tiếng nói chuyện, không có tiếng cười đùa, chỉ quanh quẩn tiếng máy dập liên tục, đều đặn. Những mảnh vỏ hột điều đen sì nằm chất đống trên mặt bàn cáu bẩn đầy bụi bặm. Người mới luống cuống với chiếc máy hai lưỡi dao hình khuyết sắc lẹm, sơ sẩy một chút là có thể “rớt” ngón tay như chơi. Tuy nhiên, những đứa trẻ vẫn thoăn thoát dập máy, tách vỏ một cách nhuần nhuyễn.

Những trẻ thơ bị đày ải.

Cuộc sống của các em chỉ quanh quẩn nơi xưởng điều, hầu hết các em đều không biết chữ. Hoặc nói như bé Thơ (12 tuổi): “Trước con có được học nhưng nay quên hết chữ rồi, con chỉ nhớ được chữ o và chữ a thôi”. Xa nhà từ khi tấm bé nhưng các em đều muốn về quê và đi học. “Về quê được tắm sông, chăn trâu… Nhưng con nghe ba mẹ nói Tết này vẫn chưa về được, khi nào làm có dư thì mới về”, Em Khánh ngơ ngẩn với ước mơ trẻ thơ. Còn đôi mắt Em Nam cúi xuống: “Con cũng muốn về quê hái me. ở đây chán lắm..”.

Đến giờ nghỉ trưa, chúng tôi mới có dịp tiếp cận đám trẻ. Ngồi bên tôi là bé Duy (12 tuổi), dáng người nhỏ loắt choắt nhưng giọng điệu thì già chát như một “ông cụ non”: “Mới vào làm cô không biết, chớ nếu đến trễ một chút coi như ngày đó không có việc. Cháu làm được 4 năm rồi, mỗi ngày được khoảng hơn 10kg. Làm chậm như cô có mà húp cháo!”.

Ngồi kế bên, em Bảo (12 tuổi), có thâm niên 3 năm trong nghề cho biết nhà có 3 anh em từ Bạc Liêu lên đây mướn nhà trọ cùng ba mẹ. Ngày đầu mẹ vào xưởng, Bảo cũng lon ton đi theo, lúc đầu phụ mẹ tách vỏ, trông em nhưng làm mãi thành quen nên ngày nào Bảo cũng đến xưởng nhận khoán hột điều để tách. Chiếc cà mèn đựng cơm của em bên ngoài dính đầy bụi đất, bên trong một chút cơm nguội và quả trứng luộc, Bảo nhai ngấu nghiến rồi tiếp tục công việc đang dang dở.

Phần đông các em nhỏ ở đây đều đến từ các tỉnh miền Tây, theo ba mẹ lên Bình Phước mưu sinh. Tuổi thơ của các em không được đến trường học, không có những buổi đến trường như các bạn đồng trang lứa mà là những buổi đi sớm, về trễ, chen lấn, giành giật nhau từng kí điều, cặm cụi bên bàn tách điều. Khi được hỏi, nhiều em đều mơ ước được cắp sách đến trường nhưng “Phải phụ giúp gia đình thôi chứ nhà con nghèo lắm! Đi học thì ai trông em, ai phụ mẹ! Rồi tiền đâu mua sách vở” như lời bé Duy cúi đầu tiếc nuối.

Làm việc tại xưởng tách hột điều đã được hơn 5 năm, bé Nam (15 tuổi) được xem là “thủ lĩnh” của bọn trẻ trong xưởng. Quê Nam ở huyện Hồng Ngự  (tỉnh Đồng Tháp) và từ khi còn bé xíu đã phải theo ba mẹ vào làm việc trong xưởng điều. Cậu bé nhanh nhảu: “Con ước sao ngày nào cũng là ngày Tết để khỏi phải đi làm, lúc nào cũng là 5h chiều vì đó là giờ được nghỉ làm”.

Ngoài thời gian làm việc trong xưởng tách hột điều, sau giờ tan ca đám trẻ còn rủ nhau đi nhặt ve chai, xế chiều nào cũng vậy mấy đứa lại dắt díu nhau loanh quanh những khu vực công trình gần xưởng điều để mót phế liệu công trình, ve chai và tất cả những thứ gì còn dùng được mà người ta bỏ đi. Bé Khánh (10 tuổi) là người có thành tích nhặt ve chai cừ nhất mặc dù lúc nào cũng cặp đứa em gái chưa đầy tuổi bên hông.

“Con đang góp tiền để gần Tết được đi chơi Đầm Sen. Trong đây chưa có đứa nào được đi đâu nhé”, cậu bé vừa thì thầm với tôi vừa như sợ các bé khác nghe được “bí mật” của mình. Nghe thấy con nói vậy, người mẹ nhìn con với đôi mắt thật buồn: “Muốn cho con đi học lắm cô ơi, nhưng khổ quá nên mới phải tha con lên đây đi làm. Nghe con nói nó mơ này mơ nọ tui muốn đứt ruột…”.

Tương lai các em về đâu? nếu chế độ Tà Quyền còn nắm quyền cai trị.

Chiều muộn, đám trẻ mệt nhoài sau một ngày “vật lộn” với mớ hột điều. Tôi đưa chiếc xô hạt điều đã được tách vỏ đặt lên bàn cân, kim đồng hồ nhích nhẹ chỉ con số 2kg. Người quản lý vỗ vai “lính mới” an ủi “mấy ngày đầu chưa quen chứ làm riết năng suất sẽ khá hơn!”. Nhìn quanh xưởng, nhiều người nộp sản phẩm trong ngày xong lục đục ra về. Tuy nhiên ở những góc của xưởng vẫn còn nhiều đứa trẻ đang miệt mài làm việc.

Bé Thanh (10 tuổi) bàn tay lem luốc, tóc tai rũ rượi cố tách hết đống hạt điều còn lại. Em phân bua: “Mẹ về nấu cơm trước rồi nên con và em trai cố làm nốt số hạt điều này! Làm cho xong ngày mai còn nhận hàng mới chứ không sáng mai ba mẹ con không có gì làm!”.

Giờ tan ca cũng là lúc cơn mưa chiều ập tới. Những đứa trẻ đứng tụ tập trú mưa trước hiên phòng bảo vệ. Câu chuyện mà các em nói với nhau trong lúc chờ tạnh mưa chỉ xoay quanh câu hỏi: “Hôm nay mày làm được mấy kí?”…

Đã gần 6h tối mà mưa vẫn chưa tạnh, từng đứa một run run, ướt mèm cố gắng chạy thật nhanh về nhà trọ, bóng dáng của các em xiêu vẹo trong mưa chiều như trút nước. Rời xưởng điều, trong tâm trí tôi day dứt một ý nghĩ: nước mắt tuông rơi với bao cảnh xót thương cho các em khi chính tà quyền csVN biết mà vẫn làm ngơ.  Không biết rồi tương lai, cuộc đời của các em thơ nơi xưởng điều sẽ đi đâu, về đâu?…

chú thích: những hột điều này hầu hết khi tách ra và đem xấy rồi xuất khẩu, nếu quý vị vào tận nơi xưởng tách hột điều sẽ không bao giờ nghĩ đến cầm hột điều cho vào miệng…

—oOo—

Đang cháy lớn tại khu vui chơi thiếu nhi Mỹ Đình

Đang cháy lớn tại khu vui chơi thiếu nhi Mỹ Đình
Vào khoảng 7h45 sáng nay (7.6), tại cung thiếu nhi, khu vui chơi giải trí gần cung thể thao dưới nước, đối diện sân vận động quốc gia Mỹ Đình - Hà Nội xảy ra một vụ cháy lớn. Sau khi đám cháy bùng phát, có ít nhất hai xe cứu hỏa đã có mặt kịp thời để dập tắt đám cháy.
Đến 8h10 sáng nay, đám khói vẫn bốc lên cao hàng chục mét từ khu vực trên. Xung quanh khu vực cháy, rất đông người dân hiếu kỳ đứng xem khiến giao thông tắc nghẽn cục bộ.

Theo quan sát của PV Lao Động điện tử cho thấy, đám cháy đã thiêu rụi nhiều đồ chơi trẻ em, bàn ghế nhựa...

Đến thời điểm 9h30', đám cháy đã được dập tắt hoàn toàn. Tuy nhiên, các phóng viên có mặt tại hiện trường không thể vào trong để ghi hình vì công an và lực lượng bảo vệ ngăn cản.

Tại hiện trường, các lực lượng chức năng đang tiếp tục điều tra làm rõ nguyên nhân vụ cháy.

Lao Động điện tử sẽ tiếp tục cập nhật thông tin về vụ cháy.

Dưới đây là một số hình ảnh từ vụ cháy.

Một Nghiên Cứu Khoa Học về Hồ Chí Minh

743ec-hohiminh-03
Tap The Bac Si VN <ttbsvn@gmail.com>
(Chú ý : Phần chữ màu xanh là trích dẫn từ các tài liệu của Đảng. Phần chữ màu đen là trình bày của nhóm tác giả.)

   Phần Một: Phía Sau Lăng Bác
   Có  một sự thật nằm phía sau LĂNG BÁC, sau  40 năm, nay được đưa ra ánh sáng, sự thật này sẽ giải thoát dân tộc Việt Nam, đó chính là: Bác đã chết như thế nào?
 Bài viết dựa theo lời kể của các nhân chứng và  các tài liệu mà đảng CSVN đã công bố:
- Ông Vũ Kì thư kí riêng của Bác
- Giáo sư, Viện sĩ IU.M.Lô-pu-khin, nguyên là Hiệu trưởng Trường Đại học Y khoa Mát-xcơ-va số 2
- Trần Viết Hoàn nguyên cảnh vệ của Bác
- Hai nữ y tá chăm sóc Bác những ngày cuối đời là Ngô Thị Oanh và Trần Thị Quý.
- Các nhà quay fim đã quay những giờ phút cuối của Bác.
Qua lăng kính của các bác sĩ Việt Nam, sự thật nay được sáng tỏ.
Những sự chuẩn bị cho cuộc  ám sát: 
Các kế hoạch của Bộ Chính Trị đã được chuẩn bị rất chu đáo, từ hai năm trước: 1967 BCT đã họp và bàn kế hoạch cho cái chết của Bác, xây dựng các căn cứ bí mật như 75A, 75B để ướp xác Bác, và việc cho người đi Liên Xô để học về ướp xác :“Và đúng ngày 2-9-1967, một tổ bác sĩ gồm ba người được Đảng và Nhà nước ta cử sang Liên Xô học chuyên đề về giữ gìn thi hài. Đó là Nguyễn Gia Quyền – chủ nhiệm khoa giải phẫu Viện 108, Lê Ngọc Mẫn – chủ nhiệm khoa nội tiết Bệnh viện Bạch Mai, Lê Điều – chủ nhiệm khoa ngoại Bệnh viện Việt – Xô.” 
BCT thông qua kinh nghiệm cách mạng của Liên Xô về việc ướp xác Lê Nin và được sự chỉ đạo của Trung Quốc đã dựng nên một huyền thoại cần thiết cho cách mạng, và đây cũng như môt báu vật do “Tiên Đế” để lại, nó như là lá bùa hộ mệnh cho Đảng CSVN, và cũng vì vậy các chi tiết liên quan phải thật đặc biệt, phải thật huyền bí (liên quan đến những con số 9 thật lạ lùng, và những sự trùng hợp trước đây không thể lí giải), và cũng chính vì lí do này mà ngày nay nó đã bị phơi bày ra ánh sáng.
Sự  chuẩn bị chu đáo của BCT: (Bác là lãnh tụ  nhưng không hề biết?!)
* Các căn cứ để ướp xác đã được xây dựng từ hai năm trước (ngay bên dưới sân khấu của hội trường Ba Đình)
* Cho người đi học ở Liên Xô về ướp xác
* Ngay cả việc tổ chức đám tang cũng được chuẩn bị từ 26/08/1969 (cùng những ngày này Lê Duẩn đứng trước mặt Bác leo lẻo là phải dốc lực điều trị cho Bác…)
* Mời các chuyên gia Trung Quốc sang để cố vấn và  thực hiện cuộc ám sát (mời qua vào đầu tháng 08/1969, khi Bác còn đi bài quyền đều đặn mỗi sáng)
* Nguyên nhân cái chết cũng được các chuyên gia của Trung Quốc chọn cho là một nguyên nhân rất hiếm (nhồi máu cơ tim thành sau) it có bác sĩ hiểu biết.
* Chọn lựa nhân chứng khách quan cho cái chết : Hai cô y tá 19 tuổi!!! (vào phủ chủ tịch tối ngày 23/08/1969).
* Trình tự của kế hoạch xảy ra từng bước: Làm cho suy yếu trước (24/08/1969 bị shock thuốc) rồi làm cho chết (02/09/1969) .
* Chuẩn bị dư luận cho cái chết ngày 01/09/1969: Thông báo tình hình bệnh nặng của Bác cho cả nước (lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại…. vì khi đó là thời chiến).
* Đánh lạc hướng các nhân chứng bằng cách tạm thời công bố ngày 03/09/1969 là ngày chết của Bác.
* Sửa di chúc Bác
* Thu âm trước bài cáo phó khi Bác còn sống.
* Cho người vào quay fim cảnh Bác nằm bệnh trên giường và ngay sau lúc bơm thuốc tử thần.
* Mời các chuyên gia ướp xác Liên Xô sang từ trước khi Bác chết !!!
* Ngay sau khi chết phải ướp xác liền để bảo  đảm lá bùa hộ mệnh sử dụng được lâu dài.
* Ngày 09/09/1969 làm lễ truy điệu.
* Liên tục tô vẽ cho Bác thành huyền thoại (giả trá)
Mọi người có thể kiểm chứng thông tin trên sách báo của đảng CSVN. Chúng tôi chỉ dẫn chứng những gì đảng CSVN nói. Không biết sau này BCT có chỉ  đạo cho các báo sửa lại không và còn phải thu hồi tất cả các cuốn sách, báo đã phát hành, và phịa ra thêm một số câu chuyện nào đó để lấp liếm cho qua, vì đảng CSVN có truyền thống này!!! (lần này thì hết cứu chữa). Các nhân chứng cứ vô tư kể về những gì mình nghe mình thấy, không ngờ  lại vô tình  để lộ ra kế hoạch của BCT. Đây là những kỉ niệm rất trọng đại của các nhân chứng nên họ giữ gìn rất cẩn thận, và mô tả rất trung thực.
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=79282&ChannelID=89
http://datnghe.com/forum_posts.asp?TID=6956&PN=1 
http://www.hanoimoi.com.vn/vn/53/47270/ 
http://antg.cand.com.vn/vi-vn/tulieu/2008/9/67299.cand?Page=1
http://www.baomoi.com/Home/SucKhoe/www.baodatviet.vn/Bao-quan-thi-hai-Bac-lau-dai-tuyet-doi-an-toan/3156857.epi
Những sự ngụy biện thô thiển của BCT 
BCT nguỵ biện rằng: “Sở dĩ trước đây chưa công bố đoạn Bác viết về yêu cầu hỏa táng là vì thể theo nguyện vọng và tình cảm của nhân dân, Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng (khóa III) thấy cần thiết phải giữ gìn lâu dài thi hài của Bác để sau này đồng bào cả nước, nhất là đồng bào miền Nam, bè bạn quốc tế có điều kiện tới viếng Bác, thể hiện tình cảm sâu đậm đối với Bác. Chính vì lẽ đó mà chúng ta đã xin phép Bác về điểm này được làm khác với lời Bác dặn”. http://www.baobinhdinh.com.vn/ThiHoChiMinh/2005/3/7566/ 
Sự  thật là BCT đã phải ngậm đắng nuốt cay mà  công bố việc này, vì lỡ để sơ hở  trong việc sửa di chúc Bác: BCT lấy phần đầu của bản di chúc năm 1969 ráp với phần cuối của bản di chúc năm 1965 và cắt xén nội dung trong đó nên đã để sơ hở đoạn đầu bác viết năm nay tôi 79 tuổi nhưng ở cuối thì kí năm 1965 sau khi bị nhiều người phát hiện nên đành công bố sự thật. BCT đã yên tâm vì nghĩ rằng sự thật quan trọng nhất đã chìm xuống đáy biển khơi.
Nếu như chúng ta biết việc ướp xác là như  thế nào, đó là phải lấy toàn bộ dạ  dày, ruột non, ruột già, gan, lách… ra, phải cắt hai lá  phổi đi vì những cơ quan này chứa nhiều vi trùng, ngoài ra còn phải hút hết não ra (khoan một lỗ  qua đường miệng) vì rất khó tẩm thuốc thường xuyên . Có ai trong chúng ta vì yêu quí ông bà cha mẹ mình mà đem đi ướp xác như trên không, cho dù chúng ta có đủ điều kiện kinh tế? Cho đến bây giờ không ai biết lục phủ ngũ tạng của Bác và kể cả bộ não đã bị vứt đi đâu.
Trong lịch sử nhân loại các ông vua thường chuẩn bị  rất kĩ cho việc chôn cất cho chính mình, và luôn luôn giấu rất kĩ vì tất cả đều ý  thức được rằng một ngày nào đó kẻ thù  sẽ có thể đào lên và thậm chí trộn với phân, lich sử Việt Nam cứ mỗi triều đại đi qua lại có một đợt đào mồ đào mả trả thù… Đã có nhiều ông vua xây cho mình lăng tẩm thật lớn để đánh lừa kẻ thù, nhưng lại bí mật chôn ở một nơi khác. Bác đã ý thức rất rõ điều này nên mới nghĩ ra cách hoả táng và chia tro ra ba phần rải ở ba miền. Cho đến hôm nay chỉ có cụ Hoàng Minh Chính là thực hiện được việc rải tro cốt ở núi Ba Vì và sông Hồng.
Sự  thật qua lăng kính của các bác sĩ  
Bác là lãnh tụ nên  Bác được kiểm tra sức khoẻ thường xuyên, và cho tới ngày 13/08/1969: ”Chiều hôm ấy, khi trở về Phủ Chủ tịch, Bác bị ho, tối bị sốt nhẹ. Sáng 13/8, Hội đồng bác sĩ do anh Nhữ Thế Bảo phụ trách vào thăm, khám cho Bác. Hội đồng bác sĩ y khoa họp và xác định, Bác bị viêm phế quản trền nền viêm phế quản mạn tính. Hội đồng bác sĩ quyết định dùng loại thuốc kháng sinh tên là Ta-tô-pen (giống như Ăm-pi-xi-lin) của Pháp để điều trị cho Bác.” http://www.vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2006/09/3B9EDD40/ 
Cho đến thời điểm này cũng chưa có  dấu hiệu gì của bệnh tim mạch. Và chính Bác cũng không cảm thấy tim mình có vấn đề gì, theo lời kể của ông Vũ Kì thư kí riêng của Bác: “”Tôi nhớ nhất vào ngày 17/8/1969, Bác ở trên nhà sàn xuống và đi bài quyền. Hôm đó cũng là ngày bác sĩ khám sức khỏe cho Bác và nói rằng: “Bác không nên ngủ ở nhà sàn nữa, vì tim Bác không bình thường. Để tránh sự cố đáng tiếc xảy ra, Bác không nên lên xuống bậc thang nhiều lần”. Bác đồng ý, song Bác bảo với chúng tôi: “Không biết các chú nghe thế nào chứ, tim Bác, Bác vẫn thấy bình thường. Nhưng bác sĩ nói thế thì Bác nghe”. Sau đó, Bác chuyển sang nhà họp Bộ Chính trị để làm việc. Những ngày tiếp theo, Bác vẫn dậy tập thể dục rất đều. Nhưng đến chiều ngày 24/8/1969, Bác đã bị sốc trong khi tiêm, sau đó là bị nhồi máu cơ tim, Bác nằm liệt từ đó.”"     http://www.haugiang.gov.vn/Portal/DATA/sites/10/chuyende/HOCTAPGUONGDAODUCHOCHIMINH/PHAN4/HOCTACPHONGSAUSATCURABAC.HTML 
Rõ  ràng việc đi bài quyền mỗi sáng thể hiện sức khoẻ của Bác còn khá tốt, không giống một bệnh nhân tim mạch, thế nhưng chỉ đúng 09 ngày sau Ống thuốc quyết định đã được sử dụng để bơm vào tĩnh mạch chân của Bác.
Mọi sự đã được sắp đặt có trình tự  đầu tiên là thông báo cho Bác biết là tim có vấn đề, sau đó là tiêm thuốc cho Bác thấy mệt thực sự và được giải thích là sốc thuốc (24/08/1969) .
Chính Bác cũng đã đoán ra phần nào về kế hoạch của nhóm Lê Duẩn, điều này giải thich thái độ của Bác khi Lê Duẩn vào thăm, Ông Vũ Kì kể lại: ”Trong quá trình Bác chữa bệnh, có một điều đặc biệt là: cơn đau tim đến dồn dập, liên tiếp nhưng Bác không rên, Bác nằm yên và nhắm mắt. Khi anh Ba (tức đồng chí Lê Duẩn), anh Văn (tức đồng chí Võ Nguyên Giáp), vào thăm thì Bác cố ra vẻ bình tĩnh và bao giờ cũng chỉ hỏi một câu: “Hôm nay miền Nam đánh thắng ở đâu?”. Cụ Tôn Đức Thắng, anh Nguyễn Lương Bằng vào thăm, Bác đều hỏi đời sống đồng bào, đồng chí miền Nam như thế nào. Bác hỏi về việc phòng chống máy bay bắn phá ở các địa phương, các tỉnh miền Bắc như thế nào? Hỏi về sơ tán ra làm sao. Bác dặn: “Không được chủ quan, phải chú ý tới cụ già và các cháu nhỏ”. Ngày qua ngày, cơn đau tim mỗi lúc đến một nhiều nhưng Bác vẫn nói với chúng tôi: “Các chú cứ yên tâm, hôm nay Bác khỏe hơn hôm qua: Bác sẽ cố gắng uống thuốc để cho khỏe lại”. (Bác chúng ta không muốn chết)
Thời  điểm ấy, cũng là thời điểm nước sông Hồng lên to ở mức báo động số 3. Các bác sĩ có nói với tôi là nên đề nghị  Bác sơ tán lên vùng cao Hòa Bình, tiện cho việc  điều trị. Chờ Bác tỉnh giấc, tôi có nói với Bác như vậy, nhưng rồi tôi lại thấy Bác nhắm mắt. Tưởng Người mệt, tôi không nói gì thêm, định chờ Bác tỉnh thì nói. Đúng lúc ấy, anh Tô (tức đồng chí Phạm Văn Đồng) vào và hỏi: “Sức khỏe Bác hôm nay có khá hơn không?”. Bác liền nói: “Này chú Tô, chú Kỳ đề nghị sơ tán lên chỗ an toàn, Bác không bỏ dân đâu! Các chú phải cố gắng giữ cho đê điều tốt”. Thì ra, Bác không trả lời vì Bác biết rằng: có sơ tán thì mọi việc cũng không giải quyết được gì. Cái chính là phải làm sao cho dân không bị nạn… “  
http://www.haugiang.gov.vn/Portal/DATA/sites/10/chuyende/HOCTAPGUONGDAODUCHOCHIMINH/PHAN4/HOCTACPHONGSAUSATCURABAC.HTML
Bác trả lời “Bác không bỏ dân đâu” ngụ ý là ”Bác không chết đâu các chú đừng mong”
BCT muốn dời Bác đi để thuận tiện hơn cho kế  hoạch.
Cho tới ngày 31/08/1969:
 ”Ngày 31/8/1969, Người gửi lẵng hoa tặng các chiến sĩ tên lửa Sư đoàn 361 khi được nghe báo cáo các chiến sĩ tên lửa Hà Nội đã bắn rơi một máy bay không người lái của Mỹ ngày 30/8/1969.
   Buổi chiều, Người muốn ăn một bát cháo. Các đồng chí phục vụ nấu bát cháo ngon, Người ăn hết.  
   Buổi tối, lễ kỷ niệm mừng Quốc khánh được tổ chức long trọng tại Hội trường Ba Đình. Vì mệt, Người không đến dự được, nhưng Người hỏi về việc tổ chức lễ kỷ niệm này. Người cảm thấy khỏe hơn và nhìn Người tỉnh táo hơn”.  http://vietnamnet.vn/chinhtri/2007/09/736464/ 
Sự  thực Bác không được báo cáo về lễ kỉ niệm này, và tại sao lễ quốc khánh mà lại tổ chức vào ngày 31/08/1969 ?. Cho tới ngày 01/09/1969 BCT đã chơi bài ngửa với Bác vì Bác đã có kế hoạch sáng 02/09/1969 sẽ ra gặp nhân dân ở quảng trường.
  ”Tối ngày 1/9/1969, Bác dặn các đồng chí lãnh đạo cao cấp của Đảng, Nhà nước, nhớ tổ chức tốt Quốc khánh 2-9, để Bác ra gặp đồng bào. Nhưng khi nghe một đồng chí báo cáo lại với Bác là lễ kỷ niệm vừa tổ chức hôm trước, Bác im lặng một lúc lâu – có lẽ Bác biết không còn điều kiện để gặp mặt đồng bào lần cuối. ”   
http://www.vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2006/09/3B9EDD40/
http://suctre.timevn.com/Web/TinTuc/Content.aspx?distid=16302 
Đến nước này thì Bác còn víu vào đâu được nữa, ngày nào Bác cũng nói về chuyện quốc khánh không ngờ bọn đàn em âm thầm tổ chức mà không nói tiếng nào, tới lúc hỏi lại thì họ trả lời tỉnh bơ “đã tổ chức rồi” .
BCT chọn nhân chứng khách quan 
*Được sự cố vấn của Trung Quốc BCT đã rất khôn ngoan trong việc phải tìm nhân chứng khách quan đó là hai cô y tá mới 19 tuổi.
 ”Trong số những người may mắn có mặt bên Bác ở những ngày cuối cùng có một số nữ y tá Viện Quân y 108, như chị Ngô Thị Oanh và Trần Thị Quý – khi ấy đều ở độ tuổi 19 – 20.”
http://www.laodong.com.vn/Home/Nhung-ngay-truoc-luc-Bac-vao-coixanh/20079/53390.laodong
Cả  hai cô y tá 19 tuổi này chưa có kinh nghiệm gì lại được giao cho trọng trách chăm sóc một nhân vật cực kì quan trọng như vậy thật là một điều mà anh chị em bác sĩ chúng tôi không thể nào tin được. Từ ngày 17/08/1969 các bác sĩ đã xác định Bác bị bệnh tim (tối 23/08/1969 hai cô y tá mới vào phủ chủ tịch), tại sao không lựa chọn y tá từ khoa tim mạch? Tại sao không lựa những người có ít cũng phải năm mười năm kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân tim mạch? Thưa là vì Bác có bị bệnh tim đâu, vả lại những y tá làm lâu năm với bệnh nhân tim mạch thì họ còn rành về tim mạch hơn cả các bác sĩ làm việc ở khoa khác, họ có thể nhận biết được cả nhồi máu cơ tim trên điện tâm đồ, và biết rất rõ những biểu hiện thường gặp ở bệnh nhân nhồi máu cơ tim là như thế nào, và cách xử trí ra sao, thế thì lộ hết!!! Hai cô y tá được chọn là hai cô y tá mới toanh của phòng mổ, tại sao lại chọn y tá phòng mổ? Thưa là vì công việc của y tá phòng mổ là phải học thuộc tên các dụng cụ, học chuẩn bị dụng cụ mổ, lắp ráp các dụng cụ, học cách đưa dụng cụ cho phẫu thuật viên, để phẫu thuật viên cần dao thì đưa dao cần kéo thì đưa kéo…, họ không bao giờ có thể biết gì về lâm sàng của bệnh nhân nhồi máu cơ tim là như thế nào (đúng là đối tượng mà BCT cần), thậm chí các bác sĩ khoa phòng mổ còn không rành nói gì đến y tá mà còn là y tá chưa có chút kinh nghiệm gì. Các bác sĩ ngoại khoa trong nhóm chúng tôi thường xuyên làm việc với y tá phòng mổ khẳng định chắc chắn rằng hai cô y tá này chưa thể biết hết các dụng cụ phòng mổ và chắc chắn 100% không thể biết gì về nhồi máu cơ tim, vì ngay cả những bệnh nhân được mổ mà có bệnh lí về tim mạch thì các phẫu thuật viên cũng phải hội chẩn với các bác sĩ khoa tim mạch.
 ”Một ngày cuối tháng 8.1969, các nữ y tá Ngô Thị Oanh, Trần Thị Quí của Phòng mổ Viện Quân y 108 cùng 2 bác sĩ nữa được Chính uỷ đơn vị triệu tập cho một chuyến công tác đặc biệt. Họ khẩn trương chuẩn bị thuốc men, dụng cụ y tế như mọi chuyến đi thường có. Khi xe rẽ vào cổng Phủ Chủ tịch, 2 nữ y tá vẫn không biết là ở đâu. Chiều hôm đó, khi đồng chí Vũ Kỳ đến thông báo là các thầy thuốc vào đây để chăm sóc sức khoẻ cho Bác Hồ thì mọi người đều run vì bất ngờ. Đêm đó, không ai ngủ nổi…”  http://www.sankhauvietnam.com.vn/printContent.aspx?ID=1642
Ngô  thị Oanh có chứng kiến được tất cả  sự việc  không? Chắc chắn là không vì tại thời điểm mà Bác đi vào hôn mê rồi chết cô ta không có mặt: ”Chị Oanh còn nhớ, những ngày cuối Bác mệt nặng hơn, nhưng Người vẫn tỉnh táo. Sáng 2.9.1969, khi các đồng chí trong Trung ương Đảng vào thăm, Bác còn hỏi Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Thủ tướng Phạm Văn Đồng xem lễ mít tinh kỷ niệm ngày 2.9 ở Quảng trường Ba Đình như thế nào? Lát sau, khi mọi người ra khỏi, 9 giờ (đến giờ ăn của Bác), chị Oanh vào hỏi: “Bác ăn súp nhé?” và được Bác gật đầu đồng ý. Nhưng chị vừa quay ra bảo người phục vụ mang súp cho Bác, thì quay vào đã thấy mọi người đang tập trung cấp cứu Người...” http://www.sankhauvietnam.com.vn/printContent.aspx?ID=1642
Còn cô y tá Trần Thị Quý thì sao? Lúc đó cũng không có mặt:
  ”…Những ngày cuối mệt nặng hơn, nhưng Người vẫn tỉnh táo. Sáng 2/9/1969, khi các đồng chí lãnh đạo Đảng đến thăm Bác, Người còn hỏi xem lễ mít tinh kỷ niệm ngày Quốc khánh ở Quảng trường tổ chức có vui không? Lát sau, khi mọi người ra khỏi, chị Oanh và chị Quý hỏi Bác ăn được gì để người phục vụ chuẩn bị bữa sáng. 
   Đến giờ chị Quý không nhớ Bác đã nói món gì nữa, nhưng mãi không quên được rằng, chỉ sau vài phút quay lại, Người đã bắt đầu thở mạnh. Ngay lập tức, các bác sĩ tập trung cấp cứu, nhưng tất cả đã trở thành quá muộn vào lúc 9h47′, để “đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa” (*)….” 
http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2007/8/73806.cand 
Họ đã giết Bác như thế nào ?
Các bác sĩ người TQ đã lựa đúng lúc cô Oanh và cô Quý  đi ra ngoài lấy thức ăn cho Bác để bơm ống thuốc quyết định. Vâng ! chỉ cần 10 giây là xong đường truyền tĩnh mạch ở chân đã được chuẩn bị sẵn. Ở một bài viết khác đăng trên các báo Đảng từ khi Việt Nam chưa có internet cô Oanh mô tả chi tiết hơn“ Tôi đi ra tới giữa sân nghe mọi người kêu lên “Bác ơi Bác ơi” ngay lập tức tôi quay lại  đã thấy mọi người đang cấp cứu Bác…đến khoảng  9 giờ 40 phút tim Bác có đập lại nhưng sau đó thì ngưng hẳn, Bác ra đi lúc 9giờ 47 phút… “, thế là mọi chuyện đã hoàn tất!!!
Người ta đã dùng thuốc gì để giết Bác?
Việc này đối với những kẻ có kiến thức và  có dã tâm thì rất dễ dàng: Bác sĩ  tim mạch biết rất rõ tất cả các loại thuốc điều trị rối loạn nhịp tim, thì đều có thể làm loạn nhịp tim (nói dễ hiểu là nếu tim loạn nhịp mà dùng đúng liều thì sẽ hết loạn nhịp, còn dùng không đúng liều thì sẽ loạn nhịp nặng hơn, nếu tim bình thường mà dùng những thuốc này thì sẽ sinh ra… loạn nhịp, dùng liều cao thì sẽ tử vong). Vì vậy những kẻ này có thể làm cho nạn nhân thấy mệt bất cứ lúc nào chúng muốn và khi giờ G đã đến thì tăng liều thế là xong (đối với thuốc tim mạch thì chỉ cần dùng liều gấp đôi là cũng có thể tử vong rồi, vì liều dùng trong tim mạch đòi hỏi thật chính xác)
Bác có thực sự bị  nhồi máu cơ tim không hãy xem các bác sĩ xử trí thế nào?
  ”Ngày 28-8-1969, trên điện tâm đồ xuất hiện diễn biến rối loạn nhịp tim, báo hiệu một cơn nhồi máu khó  tránh khỏi. Những cơn đau thắt ngực tăng lên. Hai cháu Oanh và Quý thay nhau xoa ngực cho Bác. Hội đồng bác sĩ mời đoàn chuyên gia y tế Trung Quốc cùng hội chẩn.”
(cả bốn trang này đều có chi tiết xoa ngực…)
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=79282&ChannelID=89
http://vietbao.vn/Phong-su/Bac-oi-Tim-Bac-menh-mong-the/40079282/263/
http://www.thanhdoandanang.org.vn/f/viewtopic.php?f=3&t=442 
http://datnghe.com/forum_posts.asp?TID=6956&PN=1
Trong bệnh nhồi máu cơ tim việc tránh kích thích bệnh nhân là nghiêm ngặt đặc biệt là trong cơn đau ngực, ai đã từng có người nhà nằm viện vì nhồi máu cơ tim thì sẽ biết rõ điều này vì bác sĩ hạn chế tối đa việc thăm nuôi.
Tất cả những gì y tá làm cho bệnh nhân là do bác sĩ ra y lệnh, trong trường hợp của Bác cũng vậy, không thể nói là hai cô này tự ý làm như thế, mà cho dù là tự ý thì các bác sĩ nhìn thấy cũng phải ngăn cản, “hai người thay nhau xoa ngực” chứng tỏ thời gian xoa ngực rất lâu! (đây cũng là bằng chứng hai cô này hoàn toàn không biết gì về nhồi máu cơ tim). Việc xoa ngực bệnh nhân nhất là trong cơn đau ngực chẳng khác gì “bóp mũi người đang bị sặc”
Cũng không thể nói là hồi ấy y học chưa phát triển vì lúc đó đã có nhiều máy móc hiện đại như máy điện tâm đồ mà người ta sử dụng cho Bác (còn cả đoàn chuyên gia tim mạch của Trung Quốc nữa chứ), vả lại sách vở của trường ĐH Y Hà Nội vào thập niên 60 chúng tôi vẫn còn và không có chỗ nào nói là nhồi máu cơ tim thì đi xoa ngực, hay là các bác sĩ điều trị cho Bác không thuộc bài hoặc là đã… mua bằng!!! Vào thời gian này trên thế giới người ta đã đặt được máy tạo nhịp tim cho bệnh nhân. Hiện nay  ở  trường ĐH Y Dược Hà Nội và TPHCM còn dùng những điện tâm đồ từ thời gian này để giảng dạy. Ngay cả cái chẩn đoán “nhồi máu cơ tim thành sau” lại là chẩn đoán của những bậc thầy về tim mạch, nếu không có nhiều năm kinh nghiệm thì sẽ không thể nhận ra vì nhồi máu cơ tim thành sau rất khó chẩn đoán, trên điện tâm đồ thông thường (12 chuyển đạo) rất khó nhận ra chỉ có thể nhận ra hình ảnh gián tiếp  gợi ý (mà phải rất có kinh nghiệm mới nhận ra):
[V1: R>0.04s, R>6mm, R>S (biên độ)
V2: R>0.05s, R>=15mm , R>=1.5S ( biên độ)
Tuy nhiên có thể gặp R>=S trong 4 nguyên nhân:
1/ Dày thất phải
2/ Block nhánh phải.
3/ Bình thường ở trẻ em
4/ Nhồi máu cơ tim thành sau]
Sau khi đã loại được ba nguyên nhân 1,2,3, người ta mới tiến hành đo điện tâm đồ sau lưng (chuyển đạo V7,V8,V9) thì mới có thể kết luận nhồi máu thành sau hay không.
Vậy mà ngay từ ngày 24/08/1969 người ta đã biết Bác bị nhồi máu cơ tim thành sau!!!
  ”Nhưng đến ngày 24/8/1969, bệnh của Bác trở nên trầm trọng. Tối ngày 24/8, Bác bị đau nhiều ở tim. Qua theo dõi điện tâm đồ, các bác sĩ phát hiện Bác bị nhồi máu cơ tim thành sau. Hội đồng bác sĩ quyết định anh Nhữ Thế Bảo dùng Pê-lê-xi-lin tiêm cho Bác. Tuy mệt, nhưng Bác vẫn nói chuyện vui vẻ với bác sĩ và anh chị em phục vụ. “ http://www.vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2006/09/3B9EDD40/
Tới  đây chúng tôi cũng phải kêu lên ” Trời ơi! Pê-lê-xi-lin đâu có phải thuốc điều trị tim mạch nó là kháng sinh mà, mà lại lá một kháng sinh hay gây sốc, các bác sĩ rất ngại dùng” thế đấy lại thêm một trò hề nữa, bệnh nặng như vậy không lo dùng thuốc tim mạch lại đi dùng kháng sinh, các thuốc gốc Nitrat thời đó ở Việt Nam đâu có thiếu và còn nhiều loại khác nữa, Bác lại là nguyên thủ quốc gia  vậy mà cũng chỉ có kháng sinh? Các chuyên gia tim mạch của TQ được mời qua lại chỉ mang theo máy móc hiện đại mà không mang thuốc theo? Đúng là người ta muốn giết Bác rồi.
Những ngày trước đó người ta dùng kháng sinh Ta-tô-pen cho Bác (Bác bị viêm phế quản), bệnh của Bác đang đỡ dần sao tự nhiên lại đổi kháng sinh ? mà lại là loại kháng sinh có “tiền án tiền sự” gây sốc.
Vấn  đề là người ta muốn đổ tội cho cái thứ  kháng sinh này thôi, và cũng lưu ý là không phải lúc nào nó cũng gây sốc. Thực chất ống Pê-lê-xi-lin đã được thay ruột bằng thuốc chống loạn nhịp tim như đã nói ở trên.
Ngay như cuốn sổ tay của  Võ Nguyên Giáp cũng bắt đầu từ ngày 24/08/1969 ngày khởi sự của tội ác.
Trong cuốn sổ tay, Đại tướng Võ Nguyên Giáp có  ghi rõ từng ngày: 24.8 trở đi, Bác mệt nặng. 26.8: Khi vào thăm, giơ tay chào, Bác chào lại rồi bảo: “Chú  về nghỉ…”. Hàng ngày, Bác vẫn hỏi: “Hôm nay miền Nam đánh thắng đâu?”  
http://www.tapchicongnghiep.vn/sodauthang/vanhoaxahoi/2007/9/17077.ttvn
Đây cũng là một sự chuẩn bị của BCT, bao nhiêu ngày không viết nhật kí vào thăm Bác, nay lại bày đặt ghi nhật kí, vì muốn nhấn mạnh ý Bác chết là do bệnh nặng mà thôi, và cũng là cách phòng tránh sự nghi ngờ của  mọi người. (Nhật kí này cũng được làm 9 ngày trước khi Bác chết)
Tội nghiệp cho ông Vũ Kì và các nhân chứng các bác sĩ bảo sao thì nghe vậy:
  ”…Trong quá trình Bác chữa bệnh, có một điều  đặc biệt là: cơn đau tim đến dồn dập, liên tiếp nhưng Bác không rên, Bác nằm yên và nhắm mắt…”  
Bác nằm yên làm sao ông Vũ Kì biết là cơn đau tim đến dồn dập??? Ở đây chúng tôi thấy  ông Vũ kì cũng hiểu ra chuyện, hình như ông muốn nói điều gì đó nhưng không thể! Ông đã để lại một chìa khóa quan trọng để lật mặt đảng CSVN.
Một nguyên tắc nữa trong điều trị nhồi máu cơ tim là bệnh nhân phải nằm nghỉ tuyệt đối, nhất là khi bệnh nặng, thậm chí việc đi cầu, đi tiểu cũng phải tại giường mà phải dùng loại bô nằm, hoặc là lót giấy cho bệnh nhân, bệnh nhân không được ngồi dậy, và bệnh nhân nặng thì tuyệt đối không được ăn, các bác sĩ sẽ nuôi ăn qua đường tĩnh mạch, đơn giản nhất đó là truyền glucose (đường). Đúng là người ta muốn giết Bác rồi.
Đối với mọi trường hợp đường truyền tĩnh mạch Cánh Tay là tối thiểu phải có, sau đó đặt thêm đường tryền tĩnh mạch Cảnh Ngoài (ở cổ). Trong trường hợp cần thiết hơn thì đặt thêm tĩnh mạch Cảnh Trong (ở cổ) hoặc tĩnh mạch Dưới Đòn ( rất gần tim), ngay khi đặt tĩnh mạch ở tay mà không được thì phải lấy tĩnh mạch cổ hoặc dưới đòn ngay tức khắc, hoặc phải bộc lộ tĩnh mạch ra.
Đối với bệnh nhân nặng, việc thiết lập các đường truyền tĩnh mạch trung tâm (gần tim) là bắt buộc để theo dõi áp lực trung tâm (cvp = central venous pressure), trong trường hợp sốc do tim thì phải theo dõi cvp thường xuyên mới có thể điều trị chính xác được .
Hãy coi người ta đã làm gì cho Bác:
   ”…Nhưng đến ngày 24/8/1969, bệnh của Bác trở nên trầm trọng. Tối ngày 24/8, Bác bị đau nhiều ở tim…)   
http://www.vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2006/09/3B9EDD40/ 
 ”…26/8/1969, sức khỏe của Người diễn biến phức tạp, Hội đồng giáo sư bác sĩ và các y tá của Viện Quân y 108 thường xuyên túc trực bên Người để chăm sóc, theo dõi diễn biến sức khỏe…” http://vietnamnet.vn/chinhtri/2007/09/736464/
Thế mà tới ngày 27/08/1969 cũng chỉ có tĩnh mạch chân  
 ”…Ngày 27/8/1969, các giáo sư, bác sĩ truyền thuốc qua tĩnh mạch ở chân cho Bác Hồ…” http://vietnamnet.vn/chinhtri/2007/09/736464/
Tại sao lại là tĩnh mạch chân? “nước xa sao chữa được lửa gần” một nguyên tắc sơ đẳng như vậy mà cũng không thuộc sao? Chúng ta thấy các bác sĩ  như chẳng có những kiến thức cơ bản vậy  mà vẫn chẩn đoán được nhồi máu cơ tim thành sau?! [ vào thời đó người ta đã rất am tường mọi sự, những tiến bộ gần đây chủ yếu là tim mạch can thiệp ( thủ thuật)  và ngoại tim hở (mổ tim), và đối với nội tim mạch thì các nguyên tắc điều trị cơ bản cũng không có gì thay đổi]
Ở đây chỉ có thể giải thích là đặt đường truyền tĩnh mạch chân để Bác không thể rời khỏi giường, và thuận tiện cho việc hạ thủ. Đúng là người ta muốn giết Bác rồi .
Trong thực tế chỉ có những ca bị sốc vào cấp cứu, vì mạch co lại khó đặt đường truyền thì các y tá xúm nhau người thì lấy ở tay người thì lấy ở chân, ở cổ… được cái nào hay cái đó thì mới thấy đường truyền ở chân, nhưng ngay lập tức cũng phải đặt đường truyền tĩnh mạch trung tâm, và sau đó người ta sẽ bỏ đường truyền ở chân vì truyền thuốc qua tĩnh mạch chân dễ bị tai biến tổn thương mạch máu, dễ nhiễm trùng, tắc mạch. (nhất là trong  nhồi máu cơ tim cũng thường gặp tắc mạch chi). Các chuyên gi Liên xô đã phát hiện những vết kim ở chân, nhưng họ đã bị lừa khi được giải thích đó là những vết của kim châm cứu.
 ”Da ở vùng chân phía mặt trong dưới xương bánh chè  thấy rõ những vết kim.
   Sau này tôi được biết là trước khi Người trút hơi thở cuối cùng, các chuyên gia Trung Quốc đã  đưa kim châm vào các huyệt gọi là ”các huyệt  của sự sống”.”
Đúng là “huyệt cướp sự sống”!!!
http://www.vtc.vn/394-221869/phong-su-kham-pha/nhung-ky-uc-ngay-dau-giu-gin-thi-hai-bac.htm 
http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2009/7/117068.cand
Tấm hình này cho thấy không có  dịch truyền ở đầu giường  
(Nhồi máu cơ tim mà thăm nuôi kiểu này đúng là muốn giết người !) 
Khi Bác ngưng tim thì sao?  
9 giờ ngày 2/9/1969, Bác bị  một cơn đau tim nặng. Theo dõi trên máy  điện tim thì đến 9 giờ  15 tim Bác ngừng đập hẳn. Các bác sĩ, anh em bảo vệ chúng tôi thay nhau dùng sức ấn lên ngực Bác, mong sao tim Người đập trở lại. Cho đến 9 giờ 47 phút, Thủ tướng Phạm Văn Đồng trào nước mắt: “Thôi các đồng chí ạ, Bác của chúng ta không qua khỏi nữa rồi” - TS. Trần Viết Hoàn, nguyên cảnh vệ của Bác Hồ viết riêng cho VietNamNet.
http://vietnamnet.vn/chinhtri/2008/09/801695/ 
http://www.ktdt.com.vn/newsdetail.asp?CatId=16&NewsId=91268 
Ở đây chúng ta thấy một điều nghịch lý tại sao lại để “anh em bảo vệ chúng tôi thay nhau dùng sức ấn lên ngực Bác” mà không phải là các bác sĩ, các y tá, các anh em bảo vệ đâu có biết cách nhấn tim, đâu có kinh nghiệm về việc này, ở đây các bác sĩ lại không thuộc bài nữa rồi, một trong các tai biến của nhấn tim ngoài lồng ngực là có thể gãy các xương sườn, thậm chÍ gãy xương ức, tràn máu màng tim, tràn máu màng phổi, đụng dập hoặc rách cơ tim, dập phổi, rách gan, thế mà người ta để cho những anh em chỉ quen đánh võ nhấn tim cho Bác, đúng là người ta muốn giết Bác rồi. Chúng tôi xin trích dẫn kĩ thuật nhấn tim ngoài lồng ngực mà hầu như tài liệu y khoa ở bất cứ đâu cũng có vì đây là những điều cơ bản để mọi người thấy:
“Người hồi sức úp chồng hai bàn tay lên nhau, mặt lòng gót tay của bàn tay phía dưới đặt lên xương ức, trên hõm ức hai khoát ngón tay, các ngón tay giữ song song với xương sườn của bệnh nhân.
Người hồi sức đứng hoặc quỳ bên cạnh bệnh nhân (tuỳ bệnh nhân trên giường hay nằm dưới đất), khớp khuỷu tay duỗi thẳng và giữ cho bàn tay – khớp khuỷu tay – vai nằm trên một đường thẳng, nhấn nhịp nhàng đều đặn với tần số 80 – 100 lần /phút. Mỗi nhịp nhấn tim, xương ức được nhấn sâu xuống 3-5cm. Thời gian mỗi nhịp nhấn tim chiếm khoảng 50% chu kỳ nhấn tim – thả nhấn. Người hồi sức vẫn luôn giữ lòng bàn tay sát xương ức suốt trong giai đoạn thả – nhấn, không thay đổi vị trí tay [...]
Nếu chỉ có một người hồi sức thì nhấn 15 lần thì ngưng, cung cấp cho bệnh nhân 2 hơi thở đầy, rồi lại tiếp tục .
Nếu có hai người hồi sức tỉ lệ nhấn tim : thông khí là 5:1″
Nếu làm đúng kĩ thuật thì mới có hiệu quả  và người hồi sức sẽ đỡ mệt, một người hoàn toàn có thể nhấn nửa tiếng hoặc hơn, nhưng chỉ cần một động tác sai là có thể  dẫn đến những tai biến trên, các bác sĩ là  những người có kinh nghiệm mà đôi khi còn không tránh khỏi, thế mà người ta để cho mấy anh em bảo vệ làm điều đó cho một nguyên thủ quốc gia? Mọi người trong chúng ta đều có thể học kĩ thuật này, nhưng hãy tự hỏi chúng ta sẽ mất bao lâu để làm đúng kĩ thuật và phải bảo đảm không có sai sót? Ở phòng cấp cứu BV Chợ Rẫy, đôi khi cũng tiếp nhận những ca là cán bộ cấp quận, cấp thành phố, thì đích thân những lãnh đạo của khoa, của BV phải xuống trực tiếp cấp cứu, các em sinh viên y khoa năm thứ sáu rồi (tức là năm cuối cùng, sắp sửa làm bác sĩ tới nơi) mà còn không được sớ rớ lại gần. Khi những nhân vật quan trọng này mà ngưng tim ngay tại phòng cấp cứu BV Chợ Rẫy, thì các bác sĩ phải hồi sức ít cũng phải một tiếng rưỡi mới dám buông ra, mà phải có lệnh của trưởng kíp hồi sức thì mới dám buông. Thế mà 09giờ15 phút tim Bác ngưng tới 09giờ47 phút đã ngừng hồi sức, chỉ vỏn vẹn  có 32 phút, đặc biệt là trong quá trinh hồi sức tim Bác đã có lúc đập trở lại, ngay cả những người dân bình thường nếu ngưng tim ngay tại phòng cấp cứu thì các bác sĩ cũng phải hồi sức ít là một tiếng mới dám buông. Một điều đáng nói nhất ở đây là việc hồi sức cho Bác được ngừng theo lệnh của Phạm Văn Đồng một người không có chuyên môn ???!!!
Việc  để cho các anh em bảo vệ tham gia nhồi tim là một liệu pháp tâm lý. Trong thực tế các bác sĩ cũng áp dụng phương pháp này, khi bệnh nhân trở nặng nhắm không qua khỏi, thì cho người nhà vào phụ bóp bóng thở ( mà cũng chỉ bóp bóng thở mà thôi), để họ có quá trình chuẩn bị tâm lí,  chứ đợi đến khi bệnh nhân chết mới báo cho người nhà thì nhiều khi lại phải cấp cứu thêm một bệnh nhân nữa, nhất là trước đó họ vào thăm, bệnh nhân còn tỉnh táo và họ sẽ sinh nghi đủ chuyện mà bác sĩ cũng không có đủ thời gian để giải thích cho họ hiểu ( nhất là trong hoàn cảnh của Việt Nam chỗ nào cũng có gian dối). Đôi khi vì bệnh quá đông thì bác sĩ cũng có thể nhờ người nhà bóp bóng thở vì rất đơn giản, Bác của chúng ta thì không thiếu các bác sĩ. Chỉ tính đoàn chuyên gia Trung Quốc đã là 05 người rồi:
“…một  đoàn cán bộ y tế của Trung Quốc gồm những thầy thuốc giỏi được cử sang Việt Nam, mang theo những dụng cụ, máy móc tối tân để cùng các bác sĩ Việt Nam chạy chữa cho Bác. Đó là bác sĩ Trương Hiếu (người Quảng Đông), bác sĩ Hoàng Uyên (người Bắc Kinh), chuyên về tim mạch, Tôn Chấn Hoàn, bác sĩ châm cứu và hai đồng chí y tá…” http://www.vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2006/09/3B9EDD40/
Thế  mới biết các chuyên gia của Trung Quốc giỏi một cách toàn diện! vừa giỏi chuyên môn vừa giỏi tâm lí.
Một  điều rất khôi hài nữa là những ngày đầu tháng 08 người ta chỉ biết là Bác bị viêm phế  quản, mãi tới ngày 17/08 người ta mới “phát hiện” tim Bác không bình thường thì đáng lẽ ra phải mời các chuyên gia hô hấp qua mới phải, nhưng họ lại mời những chuyên gia tim mạch?
 ”Trong lúc đó, các thầy thuốc giỏi của Trung Quốc do Đảng và Nhà nước ta mời sang từ đầu tháng tám vẫn ngày đêm phối hợp chặt chẽ với hội đồng bác sĩ của ta chăm sóc chạy chữa cho Bác.” http://vietbao.vn/Phong-su/Bac-oi-Tim-Bac-menh-mong-the/40079282/263/ 
Hành động bất thường của Phạm Văn Đồng
Thủ tướng Phạm Văn Đồng trào nước mắt: “Thôi các đồng chí ạ, Bác của chúng ta không qua khỏi nữa rồi” - TS. Trần Viết Hoàn, nguyên cảnh vệ của Bác Hồ viết riêng cho VietNamNet. “  http://vietnamnet.vn/chinhtri/2008/09/801695/
Phạm Văn Đồng không biết gì về chuyên môn lại là người ra lệnh ngưng hồi sức! Cũng cần nói rõ hơn lúc 9 giờ 47 phút Bác ngưng tim lại ông Vũ Kì mới chạy qua hội trường gặp BCT, Sau đó phạm Văn Đồng mới chạy qua chỗ Bác, lúc đó mọi người đang hồi sức, như vậy Phạm Văn Đồng vừa có mặt đã ra lệnh ngưng hồi sức!!!
 Đến sáng 2/9/1969, Bộ Chính trị đang họp bàn công tác thì ông Vũ Kỳ vào thông báo Bác mất. “Cả phòng họp lắng lại, đồng chí Lê Duẩn tuyên bố ngừng họp và chạy đến bên Bác khóc nức nở, lúc đó là 9h47 ngày 2/9/1969. Đồng chí Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng cũng giàn giụa nước mắt”, ông Xuân nghẹn ngào. “Chúng tôi tay bấm máy mà nước mắt đầm đìa. Ống kính bị nhòe đi. Biết là đang làm nhiệm vụ hết sức thiêng liêng nhưng tôi không thể nén lòng được. Vừa khóc vừa quay hàng vạn mét phim trong bối cảnh đầy xúc động đó”.  
http://www.baodatviet.vn/Home/vanhoa/dienanh/2008/5/6730.datviet 
Hoàn cảnh lúc Bác chết có phù  hợp với khoa học không?
Các chuyên gia Trung Quốc đã rất khôn ngoan chọn cho Bác bệnh nhồi máu cơ tim, một bệnh có tỉ lệ đột tử cao, thế nhưng trong trường hợp của Bác thì không phải như vậy BCT đã bị sơ hở rất lớn. Một phản ứng tự nhiên của cơ thể khi mắc bệnh là chán ăn đặc biệt bệnh càng nặng thì lại càng không muốn ăn, chắc ai trong chúng ta cũng đã có kinh nghiệm này. Những câu hỏi để các bác sĩ đánh giá sự hồi phục của bệnh nhân đó lá “có thèm ăn không? Ăn có ngon miệng không?” v.v… 
Hãy coi xem bệnh của Bác nặng cỡ nào?
   “…Trong quá trình Bác chữa bệnh, có  một điều đặc biệt là: cơn đau tim đến dồn dập, liên tiếp nhưng Bác không rên, Bác nằm yên và nhắm mắt…”  
   “…Nhưng đến ngày 24/8/1969, bệnh của Bác trở nên trầm trọng. Tối ngày 24/8, Bác bị đau nhiều ở tim…) 
   http://www.vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2006/09/3B9EDD40/
   “…26/8/1969, sức khỏe của Người diễn biến phức tạp, Hội đồng giáo sư bác sĩ và các y tá của Viện Quân y 108 thường xuyên túc trực bên Người để chăm sóc, theo dõi diễn biến sức khỏe…” http://vietnamnet.vn/chinhtri/2007/09/736464/
   “Ngày 28-8-1969, trên điện tâm đồ xuất hiện diễn biến rối loạn nhịp tim…”  
   “Ngày 29-8-1969, bệnh tình Bác càng nặng thêm…”    
   “Tối 30-8-1969, Bác lại phải trải qua một cơn đau và sau đó đi vào hôn mê…” http://www.hanoimoi.com.vn/vn/53/47270/  
 “Ngày1/9, sức khoẻ của Người suy yếu trầm trọng. Buổi sáng còn có lúc tỉnh nhưng buổi chiều điện tim rất yếu… Đêm hôm đó, huyết áp Bác thấp dần, nhịp tim trở nên bất thường.” http://www.baodatviet.vn/Home/congdongviet/2008/9/12632.datviet
Và  ngay cả những việc của BCT  như  thông báo cho cả nước biết tình trạng bệnh nặng của Bác từ tối 01/09/1969, thu âm sẵn bản tin chia buồn v.v… cũng cho thấy tình trạng Bác nặng cỡ nào, thế mà Bác vẫn còn muốn ăn và các bác sĩ vẫn cho Bác ăn !. Khi một bệnh nhân vào cơn nhồi máu cơ tim họ sẽ cảm thấy ngực mình như bị bóp nghẹt thắt chặt như có vật nặng đè lên ngực, bệnh nhân vật vã kích thích, hốt hoảng, vã mồ hôi, thở nhanh… thì không thể nào  muốn ăn được, tội nghiệp cho các nhân chứng họ đã bị lừa thê thảm. Theo những mô tả trên thì tình trạng của Bác đã là nhồi máu cơ tim có biến chứng sốc tim rồi, khi đó lượng máu nuôi các cơ quan không đủ trong đó có ruột, ruột sẽ bị liệt và không thể tiêu hoá được, bụng sẽ bị chướng lên (có ai bị chướng bụng mà muốn ăn?). Ở đây cũng phải nhắc lại chi tiết của ngày 31/08/1969: 
 “…Buổi chiều, Người muốn ăn một bát cháo. Các  đồng chí phục vụ  nấu bát cháo ngon, Người ăn hết…”( ngày 30/08  Bác bị hôn mê thì ruột đã liệt rồi )
Rồi tới :“…Ngày 1/9/1969, Người rất mệt, cũng có lúc tỉnh táo và nhanh nhẹn hơn, tự tay bưng và ăn được chén con long nhãn…”   
http://vietnamnet.vn/chinhtri/2007/09/736464/  
Cô  Oanh và cô Quý còn nhớ rõ 9 giờ là giờ ăn của Bác chứng tỏ những ngày này Bác vẫn ăn uống đều đặn.
Chúng tôi cũng lưu ý là thực tế người thân bệnh nhân thường mất bình tĩnh họ luôn đánh giá tình trạng của bệnh nhân  là nghiệm trọng và đánh giá này thường là không chính xác, nó phát xuất từ tính quan trọng của bệnh nhân đối với người đó. Ở đây các nhân chứng lại bị mớm cho là tình trạng bệnh nặng, điện tâm đồ có những dấu hiệu xấu…loan nhịp tim. Ngay cả chi tiết hôn mê chỉ có thể giải thích là người ta cho thuốc ngủ rồi nói là Bác hôn mê.
Nếu Bác không phải bệnh tim  mà là mắc bệnh khác ( phòng khi BCT sẽ nói đi nói lại) Bác tỉnh táo nói chuyện được lại còn muốn ăn mà chỉ 10 giây sau thì hôn mê bất tỉnh rồi ngưng tim? Không một bác sĩ nào có thể chấp nhận điều này. Trong bệnh viện khi các bác sĩ thuộc diện “con ông con bà” vì làm việc cẩu thả để xảy ra tình trạng trang trước trong hồ sơ bệnh án ghi “bệnh nhân ổn” nhưng ngay trang sau “bệnh nhân tử vong” mà giờ giấc của hai câu này lại sát nhau (bác sĩ phải ghi giờ khám bệnh vào hồ sơ) thì BV thường phải xé tờ này đi mà sửa lại cho có khúc giữa là bệnh trở nặng và phải giãn thời gian ra nữa để phòng khi người nhà kiện cáo rồi Thanh Tra xem xét sẽ thấy là vô lý…
Sau này chắc BCT cũng phải sửa bệnh án cho Bác, ra lệnh cho các báo tháo hết các bài lỡ đăng này xuống, và còn phải sửa tuổi của hai cô y tá thành 40, 50 gì đó, hai cô này làm ở khoa tim mạch chứ không phải phòng mổ, hai cô chỉ thay nhau phủi bụi trên áo Bác thôi chứ không có xoa ngực, trong những ngày này Bác hoàn toàn không ăn uống gì.Các bác sĩ có đặt đường truyền tĩnh mạch ở tay và trung tâm cho Bác và  có nuôi ăn qua đường tĩnh mạch, dùng thuốc tim mạch đàng hoàng chứ không phải chỉ dùng kháng sinh, rồi các bác sĩ nhấn tim chứ không phải anh em bảo vệ. Ra lệnh ngưng hồi sức là các chuyên gia tim mạch TQ chứ không phải Phạm Văn Đồng. Nguyên nhân Bác chết thì phải sửa lại là  “đột tử do nghịch ý trời” thay cho ” nhồi máu cơ tim thành sau” v.v… và v.v…
Các chi tiết khác thì cũng sửa lại cho phù hợp là: Bác bệnh rất nặng mới mời các chuyên gia TQ qua chứ  không phải qua từ đầu tháng 8  khi Bác còn đi bài quyền đều đặn mỗi sáng, và các chuyên gia này là chuyên gia hô hấp chứ không phải chuyên gia tim mạch, vì đầu tháng 08 Bác chỉ bị ho cảm lạnh và được chẩn đoán là viêm phế quản . Sau khi Bác chết mới mời khẩn cấp các chuyên gia ướp xác Liên Xô qua chứ không phải mời qua từ trước, các thế lực thù địch đã phao tin Bác bệnh nặng nhằm chống phá Cách Mạng v.v…và v.v…  Thực ra mỗi khi có một nhân chứng khách quan viết bài là BCT lại bị “thót tim ”  vì những sơ hở và sau đó chế ramột vài chi tiết để chữa cháy, nhưng không ngờ “càng chữa  cháy càng lớn” .  BCT đã mượn lời của một người không có mặt ở hiện trường để chữa cháy, Ông này không có mặt nhưng kể lể y như mình tận mắt thấy vậy và lời kể có nhiều mâu thuẫn với các nhân chứng có mặt. (Xin xem thêm bài “Nhà cháy trụi rồi các bác ơi!” để thấy rõ bộ mặt của đảng CSVN)
Những hành động không bình thường của BCT 
  “Tối 1/9, đồng chí Trần Lâm – Tổng Giám đốc Đài TNVN đi họp về cho biết, Bộ Chính trị chỉ thị phải đưa tin ngay tới đồng bào cả nước về tình trạng bệnh nặng của Bác. Phiên trực bản tin 21h30′ hôm đó là của phát thanh viên Trần Phương và Kim Cúc. Khi ấy, NSƯT Kim Cúc chỉ là cộng tác viên ở Đài TNVN và mới có 2 năm tuổi nghề, vì thế, Tổng Giám đốc Trần Lâm không khỏi lo ngại về việc chị chưa đủ khả năng để đọc một bản tin quan trọng như vậy. Nhưng triệu tập phát thanh viên giỏi đến thì không kịp [...] Kim Cúc đã đọc bản tin cuối cùng về tình hình sức khỏe của Người trên Đài TNVN, trước khi các phát thanh viên giỏi được triệu tập túc trực chuẩn bị thu băng để đưa tin về giây phút đớn đau của toàn dân tộc.   
http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2007/8/73806.cand
BCT đã thông báo cho cả nước về  tình trạng bệnh nặng của Bác nhằm cho người dân không bất ngờ khi biết tin Bác mất và hậu thế cũng chẳng ai nghi ngờ…, điều này cũng đã nằm trong kế hoạch ban đầu của BCT. Trong lịch sử nhân loại chưa bao giờ xảy ra chuyện tương tự, mọi người đều biết khi đó đang là thời chiến việc sức khoẻ của lãnh đạo phải tuyệt đối bí mật, ngày xưa Khổng Minh chết rồi còn phải nghi binh với địch để đánh một trận hoành tráng. Ngay thời này các vị lãnh đạo của ta bị bệnh, âm thầm ra nước ngoài điều trị phải dấu nhẹm thậm chí chết rồi mang về cũng mấy ngày sau mới công bố như trường hợp thủ tướng Võ Văn Kiệt, rồi chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết qua Singapore chữa bướu tiền liệt tuyến sao không thấy báo đài nào nói, và hãy nhìn coi những người anh em Cộng Sản như Cu Ba và CHDC Nhân Dân Triều Tiên họ phản ứng ra sao:  
Thứ  Năm, 11/09/2008, 08:23 (GMT+7)
Bình Nhưỡng bác bỏ tin Chủ tịch Kim Jong Il ốm nặng 
Người dân Hàn Quốc theo dõi bản tin về ông Kim Jong Il tại một ga xe lửa ở Seoul ngày 10-9 – Ảnh: AP
HCM2
v\:* {behavior:url(#default#VML);}
o\:* {behavior:url(#default#VML);}
w\:* {behavior:url(#default#VML);}
.shape {behavior:url(#default#VML);}
TT – Ngày 10-9, ông Kim Yong Nam, nhà  lãnh đạo số 2 ở CHDCND Triều Tiên – khẳng định với Hãng thông tấn Kyodo của Nhật Bản rằng “chẳng có vấn đề gì với sức khỏe của Chủ tịch Kim Jong Il”. Còn ông Song Il Ho – trưởng đoàn đàm phán CHDCND Triều Tiên về bình thường hóa quan hệ với Nhật – tuyên bố: “Chúng tôi thấy những thông tin đó không chỉ vô giá trị mà còn là một âm mưu (chống phá Bình Nhưỡng)”.  
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=277997&ChannelID=2
Sau đó Bắc hàn tiếp tục bác bỏ: 
“Bắc Hàn mạnh mẽ bác bỏ những tuyên bố gần đây nói rằng ông Kim bị bệnh.
   Tuy nhiên, nói chuyện trước ủy ban đối ngoại của Quốc hội Nhật Bản, ông Aso nói các thông tin tình báo cho thấy ông Kim đúng là bị  ốm… lãnh đạo 66 tuổi của nhà  nước Cộng sản đã bị đột quỵ vào tháng Tám.
   Tuy nhiên, Bắc Hàn luôn bác bỏ  chuyện này, nói rằng đó  là thông tin dối trá.” 
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/regionalnews/story/2008/10/081028_kimjongil_hospitalised.shtml  
Ngoài ra BCT còn cho người vào quay phim những giờ  phút cuối cũng là để có  thêm bằng chứng khách quan.
Từ  ngày 28/08/1969 đã cho các nhà  quay fim vào phủ Chủ tịch, và tối ngày 01/09/1969 thì bắt đầu được quay cảnh Bác nằm trên giường:  
   “…28/8/1969, Tổng cục Điện ảnh Quân đội thành lập một tổ công tác gồm bốn người: Nguyễn Hữu Vân làm chủ nhiệm, Nguyễn Thanh Xuân và Trần Anh Trà phụ trách quay phim, Nguyễn Hoàng Hòe chuyên lái xe. Tổ công tác được báo nhận một “nhiêm vụ hết sức quan trọng” song chưa ai biết sẽ làm gì. Tối hôm đó, bốn người được bố trí ở chung một phòng, không ai được phép ra ngoài. Đến nửa đêm, cả tổ được mời vào Phủ Chủ tịch [....]  
   Đến sáng 2/9/1969, Bộ Chính trị đang họp bàn công tác thì ông Vũ Kỳ vào thông báo Bác mất. “Cả phòng họp lắng lại, đồng chí Lê Duẩn tuyên bố ngừng họp và chạy đến bên Bác khóc nức nở, lúc đó là 9h47 ngày 2/9/1969. Đồng chí Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng cũng giàn giụa nước mắt”, ông Xuân nghẹn ngào. “Chúng tôi tay bấm máy mà nước mắt đầm đìa. Ống kính bị nhòe đi. Biết là đang làm nhiệm vụ hết sức thiêng liêng nhưng tôi không thể nén lòng được. Vừa khóc vừa quay hàng vạn mét phim trong bối cảnh đầy xúc động đó”. 
http://www.baodatviet.vn/Home/vanhoa/dienanh/2008/5/6730.datviet
 ‘”Nhà quay phim Trần Anh Trà kể tiếp: “Sáng 2.9.1969, chúng tôi mới được vào chỗ Bác và bàng hoàng thấy đồng chí Vũ Kỳ ngồi bên giường, tay cầm miếng bông nhỏ, đưa qua đưa lại trên mũi Bác, như muốn tìm lại hơi ấm của Người… Xung quanh là các đồng chí Lê Văn Lương, Song Hào, Lê Thanh Nghị, Trần Quốc Hoàn và một số người nữa mà do bối rối nên tôi không rõ mặt.”   
   http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm
   “…Còn  ông Xuân sau gần 40 năm trở  lại nơi đây, trong khung cảnh hoàn toàn khác, gương mặt ông vẫn tràn đầy xúc động trong ký ức xưa: “Sáng 2/9/1969, vào nơi Bác nghỉ, chúng tôi thấy các đồng chí trong Bộ Chính trị, các thầy thuốc giỏi của nước bạn đã đứng bên giường Bác. Ai nấy đều nghẹn ngào….”.  http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2007/8/73806.cand  
BCT được thông báo liền chạy từ  hội trường qua nơi bác nghỉ … nghẹn ngào rơi lệ rồi nhóm của ông Xuân mới vào mà quay những giọt nước mắt cá sấu, sao các ông không vào lúc cô Oanh Và cô Quý vừa đi ra ngoài! Tiếc thay tiếc thay…! Mà ông có vào lúc đó thì chắc cũng chẳng thể hiểu được vì ai mà nghĩ được cái chuyện tày trời này, đó cũng chỉ là liều thuốc điều trị cho Bác mà thôi.
  “Trong ký ức của nhà quay phim Nguyễn Thanh Xuân thì, vào phút ngưng của lịch sử  sáng 2.9.1969, cảnh tượng xúc  động khôn cùng khi các lãnh tụ–những người “Dù trăm phen đổ nát vẫn xem thường/Nay như con trẻ bỗng oà bưng mặt khóc”. “  
 http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm
Bác chưa chết đã mời các chuyên gia ướp xác qua:
 Những ngày cuối tháng 8 năm 1969, Viện trưởng Viện Khoa học giữ gìn thi hài Lê nin, XX. Đê-bốp gọi điện và thông báo rằng: Chính phủ quyết định tôi phải bay gấp sang Hà Nội. Tôi không hỏi gì và hiểu không cần giải thích qua điện thoại những điều bí mật, việc ướp sắp tới (hoặc như chúng tôi thường gọi là “công việc”) rõ ràng liên quan đến Chủ tịch Hồ Chí Minh, mặc dù chưa có một thông báo nào về cái chết của Người. 
http://www.vtc.vn/394-221869/phong-su-kham-pha/nhung-ky-uc-ngay-dau-giu-gin-thi-hai-bac.htm
 http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2009/7/117068.cand
Bác chưa chết ngươi ta đã thu âm sẵn tin buồn:  
 “…Bản tin phát lúc 21h30 tối 1.9.1969 đã lan xa, lần đầu thông báo một sự kiện mà không ai có thể tin đó là sự thật. Trước thực tế bệnh tình của Bác khó kéo dài sự sống, theo quyết định của trên, lãnh đạo đài đã triệu tập ngay trong đêm mùng 1, rạng sáng mùng 2.9 những giọng đọc ưu tú nhất của đài thu âm sẵn thông báo tin buồn. Đó là hai cặp đọc (một giọng miền Bắc, một giọng miền Nam), gồm Tuyết Mai – Minh Đạo, Lan Hương – Việt Khoa. Khó có thể kể được những tâm trạng của chúng tôi lúc đó…”.   
http://www.laodong.com.vn/Home/phongsu/2007/8/53390.laodong  
Xét về mặt chiến lược quân sự  thì nếu BCT biết Bác sẽ  không qua khỏi thì phải thu âm, quay fim trước Bác đọc diễn văn ngày 02/09, rồi  động viên các chiến sĩ  v.v…  để rồi còn có cái mà dùng đối phó với địch chứ? Giống như Khổng Minh vậy không chừng lại giải phóng được miền nam trước năm 1970!   
Khi máy địện tâm đồ chỉ một đường ngang các chuyên gia TQ có thể yên tâm ra ngoài và về nườc báo cáo:
 “Máy  điện tim chỉ còn thoi thóp và  chạy ngang với những đường sáng nhấp nhô yếu ớt. Lúc này, các thầy thuốc Trung Quốc từ từ lần lượt lui ra ngoài. ” http://www.hanoimoi.com.vn/vn/53/47270/
Trên máy còn những đường sáng nhấp nhô chứng tỏ tim còn hoạt động điện, cho dù nó có yếu ớt, tim còn hoạt động sao các bác sĩ TQ đã vội vã đi ra ngoài?
Các bác sĩ Việt Nam có vai trò gì trong tội ác này? 
Ông Trần Anh Trà nhớ lại: “Một buổi sáng cuối tháng 8.1969, đồng chí Lê Văn Lương trực tiếp gặp chúng tôi và báo đi quay phim. Chúng tôi lập tức xuống quay cuộc hội chẩn của các bác sĩ Việt Nam (vì còn có đoàn bác sĩ của Liên Xô và Trung Quốc). Tôi hi vọng biết được tin về bệnh tình của Bác, nhưng cuộc hội chẩn có rất ít ý kiến. Chỉ GS. Đặng Văn Chung và GS. ảnh (Giám đốc BV miền Nam) nói bằng tiếng Pháp nên tôi chẳng hiểu gì. Qua vẻ mặt của các bác sĩ, tôi đoán bệnh tình của Bác không được tốt .http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm 
Chúng ta có thấy lạ không? Hội chẩn với Trung Quốc với Liên Xô mà nói tiếng Pháp? Tiếc là máy quay fim thời đó không thu được tiếng nếu không khi về coi lại ông Trần Anh Trà từ từ dịch chắc cũng biết nhiều bí mật. 
Bác Sĩ Đặng Văn Chung có vai trò gì trong cái chết của Bác?
Vào thời điểm Bác chết  ông ta  có mặt, và cũng chính ông làm lộ bí mật này thông qua cuốn nhật kí của mình, cuốn nhật kí này cũng được viết với cùng một mục đích như cuốn nhật kí của Võ Nguyên Giáp, là nhằm đánh lừa mọi người, tránh mọi sự nghi ngờ, và tất nhiên những chi tiết trong đó không thể là sự thực, khi viết những dòng nhật kí này ông không nghĩ rằng những người không có mặt ngay lúc đó (lúc bơm thuốc tử thần) như cô Oanh, cô Quý lại có thể lật mặt ông, và vì tất cả đã được dặn dò “sống để bụng chết mang theo”,  và cho đến  khi mọi người nghĩ rằng mọi chuyện chỉ là dĩ vãng thì chính những con người này lại thổ lộ tất cả những gì họ nghe họ thấy tất cả chỉ là kỉ niệm thôi mà, nhưng không ngờ!  Hãy xem nhật kí của ông viết gì?
Ngay những dòng Giáo sư Chung ghi lại trong nhật ký  về giây phút Bác giã  biệt thế giới cũng rất xúc  động: “Bác ngồi tựa trên giường cứng, ăn cháo sáng. Bác tự cầm bát cháo húp, không để ai phải đút. Lúc  đó tôi đứng sau lưng Bác, thấy Bác tự nhiên gục đầu xuống, không húp cháo nữa… Bộ phận cấp cứu bắt đầu khẩn trương…”. Đọc đoạn nhật ký trên, ta có thể thấy một khía cạnh trong đạo đức Hồ Chí Minh. Nói như đồng chí Vũ Kỳ là: “Điều gì có thể tự làm được thì Người gắng làm, không để phiền đến ai”. http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2009-025/bai02.htm
Còn cô Oanh và cô Quý nói gì?
Lát sau, khi mọi người ra khỏi, chị Oanh và chị Quý hỏi Bác ăn được gì để người phục vụ chuẩn bị bữa sáng.
   Đến giờ chị Quý không nhớ Bác đã nói món gì nữa, nhưng mãi không quên được rằng, chỉ sau vài phút quay lại, Người đã bắt đầu thở mạnh. Ngay lập tức, các bác sĩ tập trung cấp cứu, nhưng tất cả đã trở thành quá muộn vào lúc 9h47′, để “đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa”(*). 
http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2007/8/73806.cand 
 Lát sau, khi mọi người ra khỏi, 9 giờ (đến giờ ăn của Bác), chị Oanh vào hỏi: “Bác ăn súp nhé?” và được Bác gật đầu đồng ý. Nhưng chị vừa quay ra bảo người phục vụ mang súp cho Bác, thì quay vào đã thấy mọi người đang tập trung cấp cứu Người… 47 phút trôi qua mà giây phút định mệnh vẫn cứ đến với cả dân tộc Việt Nam. 
http://www.sankhauvietnam.com.vn/printContent.aspx?ID=1642 
 Qua lời kể của cô  Oanh và cô Quý chúng ta thấy là  họ chưa kịp mang cháo cho Bác vậy tô  cháo mà ông Đặng Văn Chung mô  tả ở đâu ra? Hay là cháo cũ từ tối hôm trước còn để ở đó???!!! Cô Quý mô tả: Bác thở mạnh và mọi người liền cấp cứu, còn ông Chung mô tả thật nhẹ nhàng:
 “…thấy Bác tự nhiên gục đầu xuống, không húp cháo nữa… Bộ phận cấp cứu bắt đầu khẩn trương…”
Thật là ngu xuẩn cho ông Đặng văn Chung, trình độ biên kịch của ông quá tệ, hãy đưa cho các đạo diễn đọc cái kịch bản này, rồi bảo họ dựng phim xem coi có được không? Nếu ông Chung có chút đầu óc thì ông phải viết thế này : “..thấy tô cháo trên tay bác rớt xuống giường và đầu Bác gục sang một bên…” còn viết như ông Chung thì có nghĩa là Bác gục đầu xuống nhưng tay vẫn bưng tô cháo! Và cái diễn tiến này cũng chẳng phù hợp với một bệnh nhân đột tử do bệnh tim. Cô Oanh và cô Quý mô tả phù hợp với biều hiện bị đầu độc bằng thuốc tim mạch.
Cũng theo như lời cô Oanh thì  cô chỉ vừa vắng mặt chừng mươi giây  đồng hồ, và lúc đó tất cả  mọi người đã ra ngoài, ông Chung chắc là  đã “tàng hình” đứng sau lưng Bác, còn giả  sử có tô cháo cũ  từ tối hôm trước còn  để ở đó thì  Bác chắc cũng không đến nỗi khùng lấy mà ăn, nhất là vừa mới sai người đi lấy thức ăn mới.
Xưa nay ông bà ta có câu “nói dối cùng đường” quả không sai, sự  thật trước sau cũng  bị phơi bày. Ông giáo sư Chung này nhờ có công lớn với Đảng nên đã “gặt hái được nhiều thành tựu”. Có thể ông đã làm nhiều việc sai trái trước đó nên ông đã bị xác chết tát tai tuy nhiên cái tát tai đó đã không thể làm thay đổi con người của ông. 
  “Thời kỳ Đặng Văn Chung còn là  sinh viên nội trú ở  Bệnh viện Bạch Mai (khoảng năm 1940), vào một  đêm mưa rét, như thường lệ, ông lần xuống nhà để xác. Người chết vốn là trường hợp có bệnh trạng ông rất quan tâm, cho nên ông quyết không “bỏ qua”. Sau khi cởi bỏ áo quần của tử thi, đặt tử thi nằm ngay ngắn trên bàn mổ, Đặng Văn Chung xoay người đứng gần thân bụng tử thi và kéo tay trái tử thi ra để bắt đầu mổ bụng. Bất thần, cánh tay người chết vốn thẳng cứng đột nhiên co vào, khiến bàn tay hất đúng mặt ông, sát bên thái dương, làm ông giật mình, rơi cả dao mổ. Sau vài giây hoảng hốt, Đặng Văn Chung chợt hiểu: phản xạ đó của người chết – theo các nhà khoa học giải thích – là do điện âm điện dương tác động lẫn nhau…”  
http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2009-025/bai02.htm
Ngay sau khi Bác chết chuyện gì đã xảy ra? 
   “Riêng ba đồng chí Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp cố nán lại, đặt tay lên trán Bác, lên ngực Bác, nước mắt lưng tròng. Đồng chí Nguyễn Lương Bằng, Trần Quốc Hoàn, Lê Văn Lương phải giục lần nữa mời rời khỏi giường Bác.
   Nhưng sau đó vài phút, đại tướng Võ Nguyên Giáp lại một mình quay trở lại, đứng nhìn Bác một lúc lâu nữa.” 
http://www.hanoimoi.com.vn/vn/53/47270/
Họ  đặt tay lên trán lên ngực  để kiểm tra Bác chết thực sự chưa. Võ Nguyên Giáp thì cẩn thận hơn quay lại kiểm tra lần cuối. Thông thường người ta sẽ nắm lấy tay của người chết để thể hiện tình cảm “yêu nhau tay nắm lấy bàn tay”, đây là một phản ứng tự nhiên mà chúng tôi rất thường gặp, hoặc biểu hiện mạnh mẽ hơn là ôm trầm lấy người chết và khóc nức nở (thường gặp ở phụ  nữ) tuy nhiên tất cả đều nắm lấy tay của người thân mình. Chỉ có BCT là đã “quên” nắm tay Bác mà thôi.  
“Bàn tay của các đồng chí  Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ  Nguyên Giáp sờ mãi lên trán, lên ngực Bác như không tin rằng Người đã ra đi, rồi cùng bưng mặt nức nở. Cảnh một mình Đại tướng Võ Nguyên Giáp đứng lặng bên thi hài Bác, nghẹn ngào.”  
http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm  
Và  có lẽ hai cảnh này quá  bất thường, BCT “diễn” không đạt nên: 
“…khi dựng phim “Những giây phút cuối  đời Bác Hồ”, cả 2 đoạn phim trên  đều không được đưa vào.” 
http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm    
Theo kế hoạch ban Đầu BCT muốn Bác chết  đúng 09 giờ, tuy nhiên họ  không ngờ tim Bác khỏe quá  nên đã ngưng rồi lại đập lại và đến  09h47 mới ngưng hẳn, và sự chuẩn bị chu đáo đến bất ngờ:
“…Đúng 10 giờ ngày 2.9, chiếc xe “cứu thương” sơn màu xanh lá  cây mang biển số FA 1460 có  cắm cờ chữ thập  đỏ đưa thi hài Bác  đặt trên cáng đến nơi làm thuốc, bước đầu để giữ gìn lâu dài thi hài của Người…” 
(các trang dưới đây đều khẳng định là đúng 10 giờ)  
http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2007/8/73806.cand  
http://irv.moi.gov.vn/News/PrintView.aspx?ID=17077  
http://www.tapchicongnghiep.vn/sodauthang/vanhoaxahoi/2007/9/17077.ttvn  
http://www.baodatviet.vn/Home/vanhoa/dienanh/2008/5/6730.datviet  
http://www.tagvn.com/Danh-Nhan-Dat-Viet/Nhung-gio-phut-cuoi-doi-Bac-Ho/      
“Đúng 10 giờ, tức là sau khi Bác ra đi chỉ 13 phút, thi hài Người được đưa đi trên chiếc xe cứu thương mang biển số FA 1460 đến Viện Quân y 108.”      http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm  
Chúng ta phải rất cảm ơn các nhà  quay phim đã giúp chúng ta làm một bài toán trừ: 10h -9h47= 13 phút ( xin xem thêm bài ”Nhà cháy trụi rồi các bác ơi!”  để thấy rõ hơn sự gian manh của đảng CSVN )      
Vâng chỉ đúng  13 phút, đúng là “Tang Gia không hề bối rối”. Tang lễ được cử hành vào ngày 09/09/1969 đúng là các con số 9 đã được sắp đặt thật hoàn hảo: Cho người đi học ướp xác cũng ngày 02/09, hai cô y tá vào chăm sóc cũng  19 tuổi và đúng 09 ngày thì Bác chết, cuốn nhật kí của Võ Nguyên Giáp cũng đúng 09 ngày, giờ ăn cũng đúng 09 giờ và cũng là giờ chết…  
 “Và  con số 9 mới linh thiêng làm sao: Bác ra đi lúc 9 giờ 47 phút, ngày 2/9/1969, thọ  79 tuổi. Ngày 9/9/1969, cả dân tộc làm lễ truy điệu tiễn đưa Người về với thế giới người hiền…”  
http://beta.baomoi.com/Home/XaHoi/vietnamnet.vn/Nhung-ngay-cuoi-cung-cua-Bac-Ho/1953401.epi  
BCT đã cố tạo ra sự trùng hợp này nhằm li kỳ  hoá cái chết của Bác, ngay cả  quyển Nhật Kí Trong Tù  cũng do chính cha vợ của Võ  Nguyên Giáp phát hiện ra là  đồ giả, rồi cả bút danh Trần Dân Tiên, rồi cả  chuyện Bác tham nhũng (xem bài “học tham nhũng theo gương Bác” sẽ rõ ) nhưng tất cả phải được dấu đi vì sẽ ảnh hưởng tới độ linh của “lá bùa”, càng ngày BCT lại càng phải tốn nhiều tiền của của nhân dân để tô đắp cho lá bùa, nào là tư tưởng HCM, văn thơ HCM, rồi đạo đức HCM, thi kể chuyện  HCM, đã có rất nhiều chuyện được phịa ra để kể, ngay cả chuyện có một anh chàng hỏi Bác là Bác có người yêu bên Hồng Kông phải không? Bác trả lời đó là vợ của một đồng chí của Bác…Thế đấy cứ sau khi bị lộ một cái gì ra là ngay lập tức sẽ có một câu chuyện được phịa ra để chữa cháy. Ngay cả bản di chúc nếu không bị phát hiện có sơ hở, thì sẽ không bao giờ người ta biết được chuyện Bác muốn thiêu xác mình. BCT đã để sơ hở khi cắt ráp di chúc của Bác: Đoạn đầu Bác viết năm nay tôi 79 tuổi, nhưng cuối cùng lại kí năm 1965. Vì những sơ hở không thể chối cãi này nên BCT đành ngậm đắng nuốt cay mà hí ra chuyện sửa di chúc rồi ngụy biện là làm theo ý nguyện của nhân dân… 
Ngày nay đảng CSVN luôn khiếp sợ Trung Quốc cũng vì  con ác chủ bài này, dẫu biết rằng Trung Quốc không bao giờ muốn VC sụp đổ, tuy nhiên thực tế người anh em lâu lâu vẫn dằn mặt một cái như cái công hàm của Phạm Văn Đồng, và cũng vì vậy đất và biển của tổ tiên chúng ta cứ từ từ thành của Tàu một cách êm thắm, sở dĩ đảng CSVN không  kiện cáo vụ Hoàng Sa, Trường Sa ra Liên Hiệp Quốc cũng vì nguyên nhân này, theo công ước quốc tế nếu Trung Quốc sử dụng một thời gian lâu dài mà Việt Nam không kiện cáo ( bằng văn bản ra tòa án Quốc Tế chứ không phải chỉ chửi đổng thông qua Bộ Ngoai Giao) thì đương nhiên Hoàng Sa và Trường Sa sẽ là của TQ. Đây cũng là một thực tế của rất nhiều vùng đất trên thế giới, ví dụ như Nga bây giờ không thể đòi lại Alaska từ Mỹ được…
TQ đã hoàn toàn thao túng Việt Nam trong suốt mấy chục năm qua, và ngày nào đảng CSVN còn cai trị đất nước này thì nguy cơ toàn bộ đất nước Việt Nam rơi vào tay Trung Quốc là khó tránh khỏi.
Các cuộc chiến của Trung Cộng và Việt Cộng trước đây cũng chỉ là những vở kịch, đất và biển cứ tiếp tục rơi vào tay TQ theo cách này, CSVN thì không bị mang tiếng vì là thế của nước nhỏ trước nước lớn nên dễ chạy tội trước nhân dân. Nhưng lịch sử mấy ngàn năm chúng ta vẫn là nước nhỏ nhưng vẫn giữ được đất của Cha Ông, chỉ tới thời Cộng Sản là TQ có thể ngang nhiên chiếm đoạt đất và biển của tổ tiên chúng ta.
Kế  hoạch tiếp theo của TQ là sẽ thôn tính toàn bộ  nước Việt Nam, TQ hứa sẽ bảo đảm ngai vàng của CSVN với điều kiện phải xây dưng các tuyến đường nhằm tạo thuận lợi cho quân đội TQ, nếu có những lực lượng mà CSVN không thể đối phó, quân đội TQ sẽ sang giúp đỡ, ngay cả Mỹ hoặc Châu Âu tràn vào Đông Dương, trước mắt TQ sẽ vơ vét tài nguyên thiên nhiên trong đó có việc khai thác bauxite, thông qua đó giúp CSVN nhổ được một cái gai lâu nay đó là đồng bào Tây Nguyên, sau khi khai thác cạn kiệt sẽ tạo ra một “tai nạn bùn đỏ” nhằm tiêu diệt toàn bộ dân Sài Gòn và vùng hạ lưu sông Đồng Nai (nếu xảy ra sự cố sớm hơn dự kiến thì càng tốt), vì TQ và CSVN cho rằng những tiềm tàng của sự chống đối đó là dân phía Nam đặc biệt là giới trí thức, vì người dân Miền Nam đã từng được sống trong môi trường dân chủ trước 1975, tuy nhiên sau khi thực hiện được các bước như sử dụng CSVN xây dựng” cơ sở hạ tầng phục vụ chiến tranh”, dân TQ chiếm đóng Tây Nguyên, cũng có thể TQ sẽ  biến VN thành Tây Tạng thứ hai một cách từ từ. Đảng CSVN cũng không muốn điều này nhưng vô thế phải chịu, nhưng người Việt Nam chân chính yêu nước chúng ta có chấp nhận không lại là chuyện khác, chúng ta phải đập tan ngay âm mưu này, bước đầu tiên phải làm ngay là truyền bá sâu rộng trong nhân dân về bộ mặt thật của đảng CSVN, bộ mặt bán nước, bộ mặt bẩn thỉu, bộ mặt khiếp nhược, một bộ mặt dối trá của mọi thời đại bằng cách phổ biến cho toàn dân biết sự thật này, Xây dựng một nhà nước anh hùng văn minh tiến bộ xứng đáng với lịch sử hào hùng của dân tộc, bước đầu tập hợp những người yêu dân chủ, đánh dấu tất cả những đối tượng thuộc về Cộng Sản, và thành phần có tư tưỡng cố chấp bênh vực CS khi sự thật đã bị phơi bày, để tránh chúng sẽ trà trộn vào hàng ngũ Dân Chủ rồi tiếp tục làm hại Dân Tộc, làm hại Quê Hương chúng ta.
Cách nhận diện những đối tượng này:
a.  Những đối tượng quá rõ ràng như các đảng viên thì đã có danh sách.
b. Còn lại là những đối tượng có tư tưởng Cộng sản thì thường là con nhà cán bộ, các đoàn viên Cộng Sản đặc biệt là cán bộ đoàn, hay những kẻ đang được hưởng lợi nhờ đảng CSVN cai trị.
Trước những sự kiện của Hoàng Sa và Trường Sa chúng không bức xúc như một người dân yêu nước mà thường buông những câu: “mất là đúng rồi TQ nó mạnh hơn mình”; “Đảng phải uyển chuyển để mà đối phó”… , sinh viên yêu nước đi biểu tình chống TQ thì chúng cho là do phản động nước ngoài kích động, chúng thường chửi những trang web dân chủ là tụi phản động. Trước những bất công của xã hội thay vì bênh vực người dân chúng chỉ biết bênh vực đảng CSVN, rồi dùng những lời lẽ ngụy biện như “từ từ sẽ phát triển, nhà nước đã có cách, VN phát triển như vậy là vững chắc không bất ổn chính trị như Thái Lan v.v..” , một số kẻ thì khi thấy mọi người bàn chuyện chính trị thì chúng thường xen vào một câu vô duyên nhưng có chủ đích “thôi không nói chuyện chính trị nữa”…Chúng không muốn mọi người nói nhiều về những sự xấu xa của chúng .
Đặc biệt tất cả nhưng ai nói bài viết này, sự thật này là phản động là xuyên tạc để cố bảo vệ cho đảng CSVN, giúp nó tiếp tục duy trì để tiếp tục gây hại cho dân tộc Việt Nam. Tất cả những người dân yêu nước chân chính phải đánh dấu những đối tượng này như là đánh dấu những con vật bị nhiễm bệnh, có trách nhiệm báo cho những anh em dân chủ về biểu hiện bệnh tật của những đối tượng này (cũng có thể báo cho nhiều người tin cậy được biết để phòng tránh những đối tượng này). Chúng ta phải diệt tận gốc những mầm thối tha này, để dân tộc Vn vững mạnh lâu bền, không bao giờ bị nhiễm lại con Virus phản quốc này nữa. Chúng ta có hơn 80 triệu người để có thể kết nạp vào hàng ngũ Dân Chủ, thế nên tránh nhầm lẫn trong giai đoạn này là cần thiết đặc biệt cảnh giác những đối tượng “phản tỉnh dỏm”.
Chúng tôi cũng kêu gọi tất cả những người Cộng Sản quay đâu lại với Quê Hương Đất Nước, bằng những hành động cụ thể như tố cáo tội  ác của DCSVN, ra khỏi Đảng , ra khỏi Đoàn ngay lập tức. Tất cả những ai gia nhập Đoàn hoặc gia nhập DCSVN sau ngày 02/09/2009 đều được coi là có hành động “cố ý tiêu diệt Dân tộc VN tới cùng”
Việt Nam đã trải qua nhiều triều đại tham lam tàn bạo tuy nhiên chỉ có triều đại Cộng Sản là thối tha, dối trá nhất từ nay  đảng CSVN sẽ được gọi là “Đảng Dối Trá”, “Đảng thối tha”, “Đảng bán nước” và triều đại này được gọi là “Triều Đại Dối Trá”, “Triều Đại thối tha”
CSVN còn tồn tại bao lâu, đất và biển của Cha ông mà đảng CSVN đã dâng cho TQ có đòi lại được không và quê hương Việt Nam có bị rơi vào tay Trung Quốc hay không là tuỳ thuộc vào người dân Việt Nam ngay hôm nay.
   Phần hai: Nhà cháy trụi rồi các bác ơi !
   Mỗi khi có một bài viết của các nhân chứng trực tiếp về cái chết của Bác thì BCT lại bị thót tim, và lại phải tìm mọi cách đánh lận con đen, tung hỏa mù, vì họ là những nhân chứng khách quan nên để khách quan BCT không thể cấm họ nói, nhưng chết một nỗi họ nói ra một số điều khiến cho BCT lo lắng và tìm đủ mọi cách sửa chữa. Tuy nhiên BCT cũng ráng nhẫn nại chờ cho đa số các nhân chứng lần lượt qua đời, đó là những người phục vụ trong Phủ Chủ Tịch, quan trọng nhất đó là ông Vũ Kỳ thư kí riêng của Bác, ông là người biết rất rõ mọi chuyện liên quan đến sức khỏe của Bác và đặc biệt, do có thói quen viết nhật kí nên mọi việc ông kể rất chính xác, chính ông đã xác nhận: ” Sở dĩ tôi biết tỉ mỉ như vậy là vì tôi có thói quen ghi nhật ký”. Tuy nhiên ông Vũ Kỳ thì như cá nằm trên thớt nện cũng chẳng làm được gì, mỗi khi kể đến những ngày cuối tháng 08/1969 ông lại nghẹn ngào. BCT đã dùng  ông thiếu tướng Trần Kinh Chi để viết những bài kể về những giờ phút cuối của Bác tất nhiên với nhiều chi tiết đã được sửa đổi.
BCT muốn sửa đổi những gì ?
Đó là những chi tiết vô lí, mà qua đó người ta có thể nhìn ra kế hoạch ám sát Bác của BCT,  tuy nhiên do không có kiến thức chuyên môn BCT chỉ nhìn thấy những yếu tố thời gian mà thôi, cụ thể là những chuyện sau
I. Bác có triệu chứng của bệnh tim từ  khi nào?    
Vì  các nhân chứng đã để lộ ra một điều  đó là tại sao BCT lại khẩn trương mời các bác sĩ  tim mạch của TQ qua từ đầu tháng 08/09/1969, trong khi đó đầu tháng 08 người ta chẩn đoán cho Bác là viêm phế quản trên nền viêm phế quản mãn, nếu Bác đã bị đau thắt ngực trước đó thì phải thêm vào trong chẩn đoán là có tiền sử đau thắt ngực hoặc là thiếu máu cơ tim, hoặc là nhồi máu cơ tim cũ, điều này vô cùng quan trọng vì liên quan đến việc điều trị, khi bác sĩ chẩn đoán không đầy đủ thì nguy cơ tử vong của bệnh nhân rất cao nhất là để sót chẩn đoán về tim mạch, và với chẩn đoán viêm phế quản thì đâu cần khẩn trương như vậy, Bác còn đi bài quyền đều đặn mỗi sáng mà? Rồi tại sao lại mời chuyên gia tim mạch mà không phải là chuyên gia hô hấp? Vậy là ngay sau khi ông Vũ kì qua đời (14/04/2005) đúng một tháng BCT đã “tặng” ngay cho Bác  cơn đau thắt ngực  ngày 03/08/1969 thông qua bài viết của ông Thế Kỷ:
* Buổi sáng 3-8-1969, lại có những biểu hiện của những cơn đau thắt ngực. Hội đồng bác sĩ đưa máy móc vào kiểm tra toàn diện cho Bác, trao đổi cặn kẽ với bác sĩ Nhữ Thế Bảo và Lê Ngọc Mẫn về cách điều trị, đặc biệt tránh không được đi lại nhiều và hết sức tránh xúc động.
   Cơn  đau thắt ngực rạng sáng hôm nay do ảnh hưởng của buổi chiều làm việc với đồng chí Nguyễn Văn Linh hôm qua.
   Mấy năm nay, hầu như mỗi lần nghe báo cáo về sự  hi sinh của đồng bào miền Nam và sự tàn bạo của kẻ thù là trái tim Bác không sao ngăn được xúc động. “  http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=79094&ChannelID=89
Tuy nhiên BCT đã lầm to nhờ ông Vũ Kỳ kể  rất chi tiết nên chúng ta biết chắc chắn là cho tới khi đoàn bác sĩ TQ qua VN thì Bác vẫn không có triệu chứng gì về tim mạch:
 ” Tôi nhớ nhất vào ngày 17-8-1969, Bác ở trên nhà sàn xuống và đi bài quyền. Hôm đó cũng là ngày bác sĩ khám sức khỏe cho Bác và nói rằng: “Bác không nên ngủ ở nhà sàn nữa, vì tim Bác không bình thường. Để tránh sự cố đáng tiếc xảy ra, Bác không nên lên xuống bậc thang nhiều lần”. Bác đồng ý, song Bác bảo với chúng tôi: “Không biết các chú nghe thế nào chứ, tim Bác, Bác vẫn thấy bình thường. Nhưng bác sĩ nói thế thì Bác nghe”. Sau đó, Bác chuyển sang nhà họp Bộ Chính trị để làm việc. Những ngày tiếp theo, Bác vẫn dậy tập thể dục rất đều. Nhưng đến chiều ngày 24-8-1969, Bác đã bị sốc trong khi tiêm, sau đó là bị nhồi máu cơ tim, Bác nằm liệt từ đó” .http://www.haugiang.gov.vn/Portal/DATA/sites/10/chuyende/HOCTAPGUONGDAODUCHOCHIMINH/PHAN4/HOCTACPHONGSAUSATCURABAC.HTML
http://tuoitredhdn.udn.vn/?act=info&id=137&cat_id=37&menuid=0 
Qua tình huống trên chúng ta thấy Bác không thể có  cơn đau thắt ngực nào ít nhất là trước ngày 17/08/1969, và có lẽ ông Vũ Kỳ đã phải viết là “tôi nhớ nhất ngày 03/08/1969″. Việc ”tặng” thêm cho Bác cơn đau thắt ngực này BCT đã biến Bác thành một kẻ ngớ ngẩn chúng tôi đưa ra  hai ví dụ ngớ ngẩn để mọi người dễ hiểu:
VD1: Bạn bị đi cầu ra máu nhiều lần sau đó bạn  đi khám, bac sĩ bảo “đường ruột của bạn không bình thường” bạn liền trả lời “bác sĩ  khám thế nào chứ ruột em em vẫn thấy bình thường”
VD2: Bạn bị ho ra máu nhiều lần sau đó bạn đi khám, bác sĩ nói “đường hô hấp của bạn không bình thường” bạn trả lời “bác sĩ khám thế nào chứ hô hấp của em em vẫn thấy bình thường, nhưng bác sĩ bảo vậy thì em nghe”
Bác chúng ta thì rất minh mẫn không có khùng như  vậy, vì thực sự trước đó Bác hoàn toàn không có triệu chứng đau ngực.
Đáng lẽ ra sau khi ám sát Bác xong thi BCT phải mua sách y học về mà học nghiền ngẫm để hiểu được đau thắt ngực là như thế nào? Nhồi máu cơ tim biểu hiện thế nào, và phải ra chỉ thị là đồng chí nào muốn vào BCT thì phải tốt nghiệp y khoa chuyên ngành tim mạch!
Tới  đây BCT thấy nhà cháy lớn hơn rồi ! Việc “tặng cho Bác cơn đau thắt ngực đầu tháng 08″ coi như là lời thú tội của BCT. Và một chi tiết quan trọng là Bác bi sốc thuốc (24/08/1969) thì cũng chỉ một mình ông Vũ Kỳ kể, còn tất cả những bài viết khác chỉ nói đơn giản là: ngày 24 Bác bệnh nặng hơn… tai sao phải cố dấu chuyện này?
II. Chữa cháy hay đổ thêm dầu vào lửa 
Chưa hết vì các nhân chứng cho chúng ta thấy sự chuẩn bị quá chu đáo của BCT: Bác chết lúc 9h47phút, tới 10h đúng xe chở xác đã có mặt’!  “Tang gia không hề bối rối”
  ”Đúng 10 giờ, tức là sau khi Bác ra đi chỉ 13 phút, thi hài Người được đưa đi trên chiếc xe cứu thương mang biển số FA 1460 đến Viện Quân y 108″ 
http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm
Tất cả mọi người cô Oanh và cô Quý,  ông Xuân và ông Trà đều nói giống nhau về thời gian, riêng hai nhà quay fim còn làm sẵn một bài toán trừ ra đúng 13 phút, BCT đã cố gắng sắp xếp sao cho tất cả mọi chi tiết liên quan phải là những con số 9, không ngờ lại lòi ra con số 13 quái ác này (giá mà BCT để cho qua phút thứ 14 thi chắc mọi chuyện êm rồi :)
Đoạn đường từ viện 108 (chín nút :) tới phủ Chủ tịch rất xa không thể đi vài phút mà tới được, vả lại xe không thể chạy nhanh vì đi bí mật nên phải đi sao cho thật bình thường, rồi còn bố trí một đoàn bảo vệ bí mật hai bên đường nữa. Sự lo lắng của BCT đúng là rất có cơ sở, vậy là BCT đã ra lệnh cho ông Trần kinh Chi dời thời gian trễ lại một tiếng để BCT có thời gian chuẩn bị, và trong nhiều bài viết khác cũng cố gắng sửa chi tiết 10 giờ thành 11 giờ”!
Chúng ta hãy xem đảng CSVN gian manh cỡ nào thông qua những gì ông Trần Kinh Chi viết trong cuốn:”Những tháng năm tham gia giữ gìn lâu dài và bảo vệ thi hài chủ tịch Hồ Chí Minh”
” Nhưng rồi, đúng 9 giờ 47 phút, trái tim Bác ngừng đập.   
   Chiếc quạt lá cọ rời khỏi tay, đồng chí Vũ  Kỳ gục xuống khóc nức nở. Các Bác sĩ vẫn không ngừng xoa bóp, hô hấp nhân tạo  với hy vọng mong manh rằng, trái tim vĩ đại tràn đầy yêu thương của Bác sẽ đập trở lại. Nhưng tất cả đã vô vọng. Một giờ sau, khi trao đổi với các bác sĩ làm công tác cấp cứu, đồng chí Phạm Văn Đồng đau đớn khoát tay ra lệnh: “Thôi, các đồng chí để yên cho Bác nghỉ!”.Tất cả mọi người có mặt bên giường Bác đều òa lên khóc nức nở. Tình hình trên liên tục được thông báo về 75A. 
   Tại công trình 75A, các đồng chí Nguyễn lương Bằng, Lê Quang Đạo, Phùng Thế Tài và tôi luôn bám sát tình hình ở phủ Chủ tịch qua máy điện thoại các chuyên gia Liên Xô và tổ y tế đặc biệt đã được lệnh sẵn sàng. 
   10 giờ, tôi đau đớn buông máy điện thoại, nói với các anh có mặt tại 75A ” Bác mất rồi”. Anh Phùng thế Tài vừa khóc vừa ra lệnh cho mọi người: ” tất cả vào vị trí” 
   Tôi cũng gạt nước mắt lao ra xe chỉ Huy, 11 giờ, chúng tôi được lệnh cho xe tới phủ Chủ Tịch….”  
(Trích trang 39,40 sđd) coi thêm trang mạng http://maxreading.com/?chapter=13336 
Qua đoạn văn trên chúng ta thấy BCT đã cố sửa chữa những thiếu sót một cách triệt để ngay cả chi tiết Phạm văn Đồng ra lệnh ngưng hồi sức sau khi đã hỏi ý kiến các bác sĩ cũng được  đưa vào ”thôi, các đồng chí để yên cho Bác nghỉ” , và 9 giờ 47 phút tim bác ngưng lại mọi người vẫn tiếp tục hồi sức thêm 1 giờ nữa tức là khoảng 10 giờ 47 phút mới ngưng hồi sức BCT cũng nhận ra là hồi sức cho Bác chỉ có 32 phút là không đủ! Nên kéo dài thêm một tiếng!? Chúng ta hãy so sánh với lời của ông Trần Viết Hoàn
9 giờ ngày 2/9/1969, Bác bị một cơn đau tim nặng. Theo dõi trên máy điện tim thì đến 9 giờ 15 tim Bác ngừng đập hẳn. Các bác sĩ, anh em bảo vệ chúng tôi thay nhau dùng sức ấn lên ngực Bác, mong sao tim Người đập trở lại. Cho đến 9 giờ 47 phút, Thủ tướng Phạm Văn Đồng trào nước mắt: “Thôi các đồng chí ạ, Bác của chúng ta không qua khỏi nữa rồi” - TS. Trần Viết Hoàn, nguyên cảnh vệ của Bác Hồ viết riêng cho VietNamNet.  http://vietnamnet.vn/chinhtri/2008/09/801695/
Chúng ta thấy rất khác biệt  vì một điều quan trọng nhất đó là ông Trần Viết  Hoàn thì có mặt Tại Phủ Chủ Tịch, còn ông Trần Kinh Chi thì lúc đó đang ở 75A , BV 108. Ông Trần Kinh Chi không thể là nhân chứng khách quan được, chính xác hơn là tất cả những người ở 75A vì họ ít nhiều cũng biết một phần kế hoạch của BCT. Thực sự Phạm Văn Đồng đã không hỏi ý kiến ai cả và cũng nhắc lại là ông ta vừa từ hội trường qua đã ra lệnh ngưng hồi sức. Ông Trần Kinh Chi cũng khéo léo gạt anh em bảo vệ ra khỏi chuyện điều trị cho Bác.
Chúng ta thấy theo các nhân chứng khách quan như cô Oanh cô Quý ông Xuân và ông Trà thì đúng 10 giờ xe chở xác đã có mặt ở phủ Chủ Tịch.
 Đúng 10 giờ, tức là sau khi Bác ra đi chỉ 13 phút, thi hài Người được đưa đi trên chiếc xe cứu thương mang biển số FA 1460 đến Viện Quân y 108.  
http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm 
Đúng 10h ngày 2/9/1969, khi thi hài Người được đưa đi trên chiếc xe cứu thương đến Viện Quân y 108, nhà quay phim Nguyễn Thanh Xuân đã đi theo ghi lại công việc của các chuyên gia Liên Xô chuẩn bị việc gìn giữ thi hài Người. http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2007/8/73806.cand
Một nhân chứng rất quan trọng nữa đó là chuyên gia ướp xác của Liên Xô Giáo sư, Viện sĩ IU.M.Lô-pu-khin, nguyên là Hiệu trưởng Trường Đại học Y khoa Mát-xcơ-va 2, trong quyển hồi kí “bên lăng Bác Hồ” của minh đã ghi rất rõ:
 ”Chiều 2/9, chúng tôi tới phòng thí nghiệm đặc biệt của quân y viện. Ở đó đã chuẩn bị sẵn  áo choàng, dụng cụ trong công việc và các dung dịch cố định, dung dịch ướp cần thiết chuyển từ Mát-xcơ-va đến. Lúc đó, thi hài Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ở đây.
   Tôi  đảm nhận phần kỹ thuật, XX.Đê-bốp nói nhỏ  với tôi: “Nào, bắt đầu đi!”. Tôi ngắm nhìn thi hài Chủ tịch Hồ Chí Minh, một cơ  thể hơi gầy, tầm thước, cơ bắp nở nang. Thi hài còn ấm (do trong những ngày này thời tiết nóng, và còn là vì thời gian Người mất chưa lâu).”  
http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2009/7/117068.cand 
Bộ  Chính Trị chuẩn bị kĩ lưỡng đến độ  đưa xác từ phủ chủ tịch về tới viện 108 với sàn xe có 200kg nước đá, thế mà xác vẫn còn nóng.!!! Chúng tôi đặt giả thiết rằng người ta ngưng hồi sức khi tim của bác vẫn còn đập, có thể dây chuyển đạo của máy điện tim đã được rút ra nên máy mới chỉ một đường ngang, và cũng có thể khi về tới viện108 tim bác vẫn còn đập!
 Một trong những yếu tố thành công của việc bảo quản thi hài là phải tiến hành đúng thời điểm trái tim vừa ngừng đập, nếu không sẽ khó giữ  được thần thái đặc trưng của nét mặt”, ông Điều kể. 
http://www.baomoi.com/Home/SucKhoe/www.baodatviet.vn/Bao-quan-thi-hai-Bac-lau-dai-tuyet-doi-an-toan/3156857.epi
“Ở  sàn xe xếp sẵn 200kg nước đá cây và một chiếc cáng thương.
Theo lệnh cấp trên, đoàn xe từ từ chuyển bánh và  khoảng 15 phút sau, đoàn xe dừng lại ở trước cổng Phủ Chủ tịch. Tôi cùng bác sĩ Quyền và y sĩ Hát băng nhanh đến ngôi nhà mái bằng nơi Bác nằm nghỉ.”   
http://www.vtc.vn/394-221869/phong-su-kham-pha/nhung-ky-uc-ngay-dau-giu-gin-thi-hai-bac.htm   
Còn  ông Trần kinh Chi thì mãi đến 11 giờ ông mới “lao ra xe chỉ huy” tức là ít nhất  cũng phải hơn 11 giờ thì xe mới có thể tới phủ Chủ Tịch được, như vậy tất cả những bài viết nói là đúng 11 giờ xe có mặt ở phủ Chủ Tịch thì cũng không đồng bộ với ông Trần Kinh Chi, BCT đã chỉ đạo cho đàn em nói xạo không có hệ thống! Chậm trễ như vậy thì xác sao còn nóng được?
Nếu như mọi chi tiết của ông Trần Kinh Chi lùi ngược một tiếng đồng hồ thì mới phù hợp tức là  lúc 9 giờ, sau khi các bác sĩ người Trung Quốc bơm thuốc cho Bác, ông Trần Kinh Chi đã “đau đớn buông máy điện thoại” còn BCT lúc đó thì đang họp bên hội trường bàn việc nước mãi tới 9 giờ 47 phút ông Vũ Kỳ mới chạy qua báo Bác mất. Chúng ta thấy ông Trần  Kinh Chi này lúc đó chỉ là đại tá lại được thông báo trước cả BCT? Tin tức từ phủ Chủ Tịch luôn được thông báo về 75A qua điện thoại nữa chứ! Ai dám to gan gọi điện về 75A trong khi BCT ở ngay phủ Chủ Tịch còn chưa biết chuyện?
Và  thực sự là lúc 9 giờ  ông Trần Kinh Chi đã chuẩn bị xong và 9 giờ 47 phút ông đã được lệnh tới phủ Chủ Tịch, đúng 10 giờ thì ông có mặt. Đội bảo vệ hai bên đường chắc chắn đã được triển khai từ lúc 9 giờ, và 200kg nước đá cũng vậy. Mọi thứ đã được tập dợt cả tháng rồi còn gì.
Và  chính vị  Giáo sư Viện sĩ IU.M.Lô-pu-khin cũng bị lừa, người ta đã nói dối ông về vết kim của dịch truyền dưới chân như chúng tôi đã phân tích.
“Da ở vùng chân phía mặt trong dưới xương bánh chè thấy rõ những vết kim.
   Sau này tôi được biết là trước khi Người trút hơi thở cuối cùng, các chuyên gia Trung Quốc đã  đưa kim châm vào các huyệt gọi là ”các huyệt của sự sống”.“ http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2009/7/117068.cand 
Đúng là “huyệt cướp sự sống”!
Chúng ta  coi tiếp sự gian manh của Trần kinh Chi, nó cũng rất đặc trưng cho Cộng Sản!
Chúng tôi tiến vào. Nhìn thấy bác nằm thanh thản trên giường, nước mắt tôi trào ra… Tôi vẫn đi bên cạnh Bác trên quãng đường từ nhà ra xe. Lúc này tôi không còn chú ý tới mọi người xung quanh. “tất cả giãn ra cho Bác đi”- hình như tôi  đã ra lệnh như vậy.
(trich trang 40,41 trong cuốn sđd) xem thêm trang mạng http://maxreading.com/?chapter=13336 
Còn các nhà quay fim thì họ nói gì?
 “Sáng 2.9.1969, chúng tôi mới được vào chỗ Bác và bàng hoàng thấy đồng chí Vũ Kỳ ngồi bên giường, tay cầm miếng bông nhỏ, đưa qua đưa lại trên mũi Bác, như muốn tìm lại hơi ấm của Người…  
   Tôi bắc ghế đứng cao lên để quay khỏi vướng đầu người phía trước thì Đại tá Kinh Chi cản lại  để giữ trật tự. Tôi nhìn Đại tướng Võ Nguyên Giáp cầu cứu, thấy ông nhìn tôi không nói gì nên tôi tiếp tục quay.”  http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm 
Suy ra từ lời ông Trần kinh Chi thì có nghĩa là các nhà quay fim này được vào quay sau 10 giờ 47 phút vì theo các ông thì khi vào các ông thấy ông Vũ Kỳ “tay cầm miếng bông nhỏ, đưa qua đưa lại trên mũi Bác, như muốn tìm lại hơi ấm của Người…” , tức là mọi người đã ngưng hồi sức, các ông ở ngay trong phủ Chủ Tịch mà sao chậm trễ quá vậy!? Mà có lẽ các ông phải nói là trưa 02/09/1969 các ông mới vào chỗ Bác mới đúng!!!
Rồi cái ông Trần Kinh Chi này làm gì mà sợ  máy quay fim vậy? Chúng tôi tưởng ông xúc động lắm chứ không còn để ý gì xung quanh nữa chứ, thật là ngộ nghĩnh đảng CSVN ai cũng sợ  máy quay fim chụp hình chẳng giống Bác tí nào Bác là vị lãnh tụ ở nước nghèo thuộc vào bậc nhất thế giới mà Bác có biết bao nhiêu là tấm hình đẹp và những thước fim dàn dựng công phu và đầy ý nghĩa!.
Ông Trần Anh Trà nhớ lại: “Một buổi sáng cuối tháng 8.1969, đồng chí Lê Văn Lương trực tiếp gặp chúng tôi và báo đi quay phim. Chúng tôi lập tức xuống quay cuộc hội chẩn của các bác sĩ Việt Nam (vì còn có đoàn bác sĩ của Liên Xô và Trung Quốc). Tôi hi vọng biết được tin về bệnh tình của Bác, nhưng cuộc hội chẩn có rất ít ý kiến. Chỉ GS. Đặng Văn Chung và GS. ảnh (Giám đốc BV miền Nam) nói bằng tiếng Pháp nên tôi chẳng hiểu gì. Qua vẻ mặt của các bác sĩ, tôi đoán bệnh tình của Bác không được tốt. http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm 
Chúng ta có thấy lạ không? Hội chẩn với Trung Quốc với Liên Xô mà nói tiếng Pháp?Tiếc là máy quay fim thời đó không thu được tiếng nếu không khi về coi lại ông Trần Anh Trà từ từ dịch chắc cũng biết nhiều bí mật.
III. Và Chúng ta hãy coi cái “ngu” lớn nhất của đảng CSVN 
Hãy nghe cái ông Trần Kinh Chi kể về những nhận xét của các bác sĩ ướp xác:
Có  một điều đặc biệt là tuy tuổi cao, sức yếu nhưng hệ thống mạch máu của Người về  cơ bản vẫn thông suốt đến các hệ thống mao mạch. Điều đó chứng tỏ sinh thời Người rất chăm chỉ rèn luyện thân thể. Đây cũng là một thuận lợi rất cơ bản cho công tác giữ gìn thi hài Bác. Bởi vì, để giữ gìn lâu dài, thi hài Bác phải được trau chuốt đến từng mao mạch. Đó là công việc hết sức tỉ mỉ. Các chuyên gia y tế Liên Xô đã làm công việc đó với một tấm lòng yêu thương, trân trọng lãnh tụ, với tinh thần khoa học rất cao và một tài năng tuyệt vời.   
(trích trang 44 sđd) http://maxreading.com/?chapter=13336 
Đúng là BCT đã rất sai lầm khi không chịu đi học y và cho cả cái ông Trần Kinh Chi này đi học y khoa nữa.
Bệnh nhồi máu cơ tim thực chất là bệnh mạch vành (những mạch máu nuôi cơ tim bị tắc do xơ  vữa thường gặp ở những người béo phì,  ít vận động), nó thuộc về bệnh mạch máu là bệnh lý toàn thân, các bác sĩ ướp xác nhận xét mạch máu của bác tốt như vậy thi làm sao Bác bị nhồi máu cơ tim được????!!!!! Đây có thể nói là tiêu chuẩn vàng để khẳng định Bác không hề bị nhồi máu cơ tim.
Nhà  cháy trụi rồi các bác ơi !!!
   Phần Ba: Học tham nhũng theo gương Bác
   Cuộc vận động học tập và làm theo gương HCM đã  được đảng CSVN phát động lâu nay lại chính là cơ hội cho mọi người thấy tấm gương đó hoen ố như thế nào, các cháu của Bác cứ  vô tư mà kể về Bác, đưa ra những bằng chứng xác thực, tuy nhiên do quen thói lập luận theo kiểu chủ đề là con gà nhưng lại tả con vịt, vậy nên các cháu ca ngợi Bác nhưng lại đưa ra bằng chứng về tội lỗi của Bác.
Cần khởi tố HCM về tội tham nhũng.
Vào những năm tháng nhân dân cả nước ăn không đủ no, áo không đủ mặc, Bác đã phát động phong trào hũ gạo kháng chiến, người dân nhiệt tình hưởng ứng, thường ngày phải ăn cháo nhưng cũng phải bốc một nắm gạo cho vào hũ để ủng hộ cho cụ HỒ, thế nhưng cụ thì lại thủ cho mình một quỹ đen lên tới 60 cây vàng, vào thời đó một đại địa chủ cũng không giàu có như vậy, nếu công khai tài sản thời đó chắc Bác là người bị đấu tố đầu tiên, tuy nhiên ngay khi Lê Duẩn nghi ngờ và cho người điều tra về số tài sản này mới phát hiện ra là của Bác, tất nhiên tài sản của ông Vua thi ai mà dám ý kiến, các cháu thời nay học tập triệt để trong các vụ tham nhũng, nếu điều tra thấy liên quan các quan chức cao cấp trong đảng thi phải cho chìm xuồng vụ án ngay.
Về  việc lập và giữ sổ tiết kiệm cho Bác Hồ,  ông Lập cho biết: “Việc đứng tên và lập sổ tiết kiệm cho Bác cũng là một nhiệm vụ của phòng Văn thư. Ngày đó, với mức lương tháng của những cán bộ như chúng tôi, khoảng 120 đồng, thì tiêu còn chẳng đủ nói gì đến gửi tiết kiệm. Chính vì thế, sau một vài tháng gửi ở Quỹ tiết kiệm phố Hàng Gai, đã có người được phân công đến cơ quan tôi điều tra xem đồng chí Lê Hữu Lập là ai, làm gì mà có được một số tiền lớn để gửi tiết kiệm như thế. Đến khi biết đấy là sổ tiết kiệm của Bác Hồ, họ mới thôi không điều tra nữa”.   
http://giadinh.net.vn/home/28547p0c1000/chuyen-cua-nguoi-giu-so-tiet-kiem-cho-bac-ho.htm
Xã  Hội Chủ Nghĩa là mọi người bình đẳng, tuy nhiên người mang cái chủ nghĩa này về VN lại sống không bình đẳng, “lương của Bác cao nhất nước” taị sao lương của Bác lại cao nhất nước?
  Tại sao Bác có tiền tiết kiệm? Lương Bác cao nhất nước, nhưng hàng tháng cũng chỉ đủ tiêu. Mọi chi phí  cho sinh hoạt của Bác, từ cái chổi lông gà, đều ghi vào lương cả. 
http://www.nghean.gov.vn/adnews/default.asp?m=202&s=1426&act=view&id=2198&p=200
Tiền lương chỉ đủ chi tiêu hàng tháng vậy có nghĩa là số tiền trên chỉ là do viết báo, Bác lại “hay cho” như vậy mà vẫn còn cả 60 cây thật đúng là không có cái nghề nào gìau bằng nghề viết báo!
Các cháu của Bác ngày nay cũng học tập theo gương Bác, những tài sản thường cho người thân, hoặc bạn bè đứng tên để tránh trách nhiệm, qua mặt dư luận, qua mặt cơ quan nhà nước.
Dưới đây là bằng chứng tham nhũng của Bác do chính các cháu của Bác đưa ra, chỉ bây nhiêu thôi cũng đủ  để khởi tố Bác ra tòa rồi.
http://www.qdnd.vn/qdnd/baongay.chinhtri.congtacchinhtri.36392.qdnd 
http://www.qdnd.vn/qdnd/baongay.chinhtri.tiepluatruyenthong.36417.qdnd 
Hiện vật biết nói:
Biên lai ghi số tiền tiết kiệm của Bác Hồ tặng bộ  đội trực phòng không
HCM
Tờ  biên lai của quĩ tiết kiệm số  1, ghi số tiền tiết kiệm trị  giá 25.000 đồng của Bác Hồ  tặng bộ đội trực phòng không.  
Bảo tàng Đoàn phòng không Hà Nội hiện đang lưu giữ  tờ biên lai của quĩ tiết kiệm số 1, chi nhánh quận Hoàn Kiếm, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam ghi số  tiền tiết kiệm trị giá 25.000 đồng (tương đương 60 lạng vàng thời đó) của Bác Hồ tặng bộ  đội trực phòng không. Nhìn hiện vật, nhiều cựu chiến binh Đoàn phòng không Hà Nội lại nhớ đến câu chuyện:
   Mùa hè năm 1967, trời Hà Nội đang rất nóng, Bác Hồ nói với đồng chí Vũ Kỳ: 
   - Nắng nóng thế này, các chú  bộ đội trực phòng không trên nóc Hội trường Ba Đình thì chịu làm sao được? Các chú ấy có đủ nước uống không? Chú thử lên tìm hiểu xem thế nào rồi về cho Bác biết.   http://antgct.cand.com.vn/vi-vn/nhanvat/2008/4/52187.cand
Các cháu của bác bị nhầm lẫn là Bác chỉ dùng tiền tiết kiệm để cho bộ đội, Bác  không dùng vào việc cá nhân, tuy nhiên cũng cần phải làm rõ là Bác đã làm gì ra số tiền đó cũng theo các cháu của Bác thì sổ tiết kiệm này dược thành lập trong mười năm, như vậy bình quân mỗi năm Bác tiết kiệm được 6 cây vàng, Bác đã giữ một số tài sản khổng lồ trong suốt mười năm trời, đấy là không biết trong mười năm Bác đã dùng hết Bao nhiêu rồi chỉ biết là sau mười năm thì còn lại 60 cây vàng. Trong suốt thời gian Bác sở hữu một tài sản kếch sù như vậy thì nhân dân ta chết đói chết khát, nhịn ăn nhịn tiêu để góp gạo góp tiền cho Bác phục vụ chiến tranh, trong suốt thời gian này Bác đã đóng bao nhiêu màn kịch về tiết kiệm, về giản dị, dạy dỗ các cán bộ sống liêm khiết, ôi đạo đức của Bác thật là vô biên (vô là biện), thế mới thấy Bác là “vĩ nhân”. Tiền để cho bộ đội ư? Nếu có một quan chức nào đó lấy tiền của nhân dân rồi cứ mang phát cho thuộc hạ thì chẳng mấy chốc sẽ được thăng quan tiến chức, nếu nguồn tiền ổn định coi chừng lên làm chủ tịch nước như Bác cũng nên.
Các cháu của Bác lại giải thích rằng lương của Bác cao nhất nước, đây lại là một cái sự bất công đối với những người bỏ cả xương máu nơi chiến trường, họ đã bỏ cả cha mẹ, vợ con, anh em, bỏ cả công ăn việc làm, và rồi cả tính mạng để cho Bác rảnh rỗi tham nhũng rồi mang tiền gửi tiết kiệm, các cháu của Bác nói là Bác nhận tiền nhuận bút của các báo do Bác viết cho rất nhiều Báo. Trời ơi! chẳng lẽ người ta đã trả lương chủ tịch nước rồi lại còn phải trả lương cho từng bài viết của Bác nữa sao? Đây có thể coi là tiền đút lót của các báo đối với Bác không? Chính sách cào bằng sao không được áp dụng cho Bác nhỉ?
Và  đây là bằng chứng Bác đã tham nhũng từ thời chống Pháp đó nha:
Tiền tiết kiệm của Bác là do các báo trả nhuận bút cho Bác. Bác viết báo nhiều, có năm hàng trăm bài. Các báo gửi đến bao nhiêu, văn phòng đều gửi vào sổ tiết kiệm của Bác. Trong kháng chiến chống thực dân Pháp, Bác cũng đã có tiền tiết kiệm. Đến dịp Tết Nguyên đán, Bác lại đem chia cho cán bộ các cơ quan chung quanh Bác, mua lợn để đón xuân.
http://www.nghean.gov.vn/adnews/default.asp?m=202&s=1426&act=view&id=2198&p=200 
Thế  đấy người ta đua nhau khoe những cái hay cái đẹp của Bác nhưng do quá nhiệt huyết, người ta khoe luôn cả những mụn ghẻ trên người Bác và cứ tưởng đó là những “bông hoa nhỏ”. Thật xấu hổ cho những ai treo hình ông Hồ trong nhà và càng nhục nhã hơn là để lên trên bàn thờ của ông bà mình.
Đạo đức soi mói 
HCM và Lê Duẩn rất ghét nhau, tuy nhiên vì tất cả đều là cộng sản, nên phải đóng kịch với nhau theo kiểu tình đồng chí keo sơn. Hãy coi một lần Bác đi thăm nhà Lê Duẩn mà cứ như ăn trộm vậy. Con ruột của Lê Duẩn là Lê Hãn  kể:
 1. Trong một lần gia đình tôi đang ăn cơm trưa, bất thình lình Bác đến mà không hề báo trước, dù  hôm đó là chủ nhật. Sau khi đáp lại lời chào của chúng tôi, Bác liếc thật nhanh qua mâm cơm. Hôm  đó, trên bàn ăn nhà tôi có đĩa cá kho, cà sống, chuối sống, rau muống, canh và mắm cá cơm (mắm cái). Tôi cứ suy nghĩ mãi, cách đi tìm hiểu đời sống cán bộ của Bác thật sâu sắc và nhiều ý nghĩa.
   Thứ  nhất, Bác muốn kiểm tra đời sống của cán bộ như  thế nào? Bởi vì thời đó chất lượng cuộc sống thể hiện qua mâm cơm của từng gia đình. Thứ hai, theo tôi là quan trọng hơn, Bác muốn tận mắt xem bữa ăn của một gia đình cán bộ có “bề thế” hơn người dân không? Trong lúc đất nước đang khó khăn, tất cả tài lực vật lực đều dành cho miền Nam, cho tiền tuyến.  http://www.sggp.org.vn/chinhtri/2007/11/128958/
Bác soi mói đến tận mâm cơm nhà Lê Duẩn, thử  hỏi với chức vụ của ông ta thì có sợ thiếu ăn không? hay là Bác muốn coi xem Le Duẩn có tham nhũng như Bác không, có ăn sài phung phí không? Thực ra Lê Duẩn cũng giống như Bác đóng kịch rất giỏi, mọi người thử nghĩ xem bà Duẩn ra chợ mà mua đồ nhiều quá thi cũng có tai mắt biết ngay, vì thời đó văn hóa đấu tố đã ăn sâu vào xã hội. Những nhà giàu có muốn ăn ngon phải đi chợ thật xa, và nhà nào bàn ăn cũng có hai tầng (hai ngăn), nếu có khách đến nhà thì những món ngon, mắc tiền sẽ được bỏ xuống ngăn dưới ngay lập tức, nếu không bị chụp cho cái mũ tư bản là tiêu liền.Việc “liếc nhanh” của Bác đã bị cả nhà Lê Duẩn chú ý, chắc chắn sau khi Bác về cả nhà Lê Duẩn đã hỉ hả vì Bác đã không phát hiện được gì ngoài những món ăn đạm bạc, điều này giải thích tại sao Lê Hãn có thể nhớ chi tiết từng món ăn ngày hôm đó, thay vì nhớ nội dung câu chuyện giữa Bác và bố ông ta. Chính những hành động soi mói này càng làm cho Lê Duẩn ghét Bác thêm và tìm cách hãm hại Bác.
Sau một lần đi TQ về Bác cùng ông Vũ Kì  đi máy bay, tới khi máy bay đáp phi công phát hiện tín hiệu đường băng bị lệch do Lê Duẩn đã chỉ đạo cho làm lệch đèn tín hiệu đường băng,  viên phi công đã báo cho phía dưới điều chỉnh nhưng chờ hoài không thấy sửa nên đã phải đáp xuống theo trí nhớ của mình vì nhiên liệu thì sắp cạn, may mắn Bác thoát nạn. Tuy nhiên Bác đã không thể thoát trong kế hoạch ám sát được chỉ đạo từ Trung Quốc.
Bác là diễn viên suất sắc
Bác có biết bao nhiêu là tấm hình đẹp, những thước phim thật ý nghĩa nhưng có mấy ai biết  được hoàn cảnh hình thành những thước phim và những tấm hình đó. Cũng giống như các diễn viên Bác rất bình thản tự nhiên diễn và coi như đoàn quay phim không có mặt, từ cảnh Bác đánh máy, bóp trán trầm ngâm suy nghĩ, viết lách, kể cả cảnh bác tắm ở bìa rừng, cưỡi ngựa v.v… Vì thời gian đó máy quay phim không có chế độ zoom do đó người quay phim muốn quay cận cảnh thì phải dí sát máy quay vào mặt người muốn quay ở đây chính là Bác
Bá  Gia tiến lại gần để quay cận cảnh hơn và chỉ  cách Bác chừng 50cm, Bác ngồi nói chuyện rất tự nhiên, gần gũi như một người cha trong gia đình.     
http://www.toquoc.gov.vn/tin-tuc/7749.ts?ccat=70
Và tất nhiên là cũng như các diễn viên đôi khi cũng phải diễn đi diễn lại một cảnh quay, có điều người ta quay cảnh Bác nói chuyện với các cháu mà bác vẫn can đảm nói đi nói lại đẻ người ta quay mới lạ chứ, cứ tưởng tượng ông OBama nói chuyện với một phái đoàn tại một cơ quan xong thì phát hiện máy quay bị hư, thế là ông lại đi ngược ra cửa rồi đi vào để “được “quay phim, rồi ông nói lại y chang những gì vừa mới nói. Trên thế giới xưa nay chắc chỉ có mỗi Bác là như thế. Hãy nghe ông Phùng Bá Gia thuật lại:
 “Ngày hôm trước đã được đơn vị báo trước, cũng như mọi lần tôi đã chuẩn bị chu đáo máy móc, thế nhưng đến nơi khi vác máy quay và bật bóng đèn lên thì lập tức bóng đèn nổ tung. Bảo vệ ngăn tôi lại không cho tôi quay vì sợ ảnh hưởng đến Bác. Ngay lúc đó, Bác lại gần rồi nói: “Không, cứ để chú ấy quay, do chú ấy cắm điện sai thôi”. Vậy là tôi lắp bóng đèn khác, nhưng rồi lại bị nổ tiếp, thấy tôi càng lúng túng, cằn nhằn. Bác điềm tĩnh rồi làm lại từ đầu cuộc nói chuyện để tôi quay lại”.   http://www.toquoc.gov.vn/tin-tuc/7749.ts?ccat=70
Khi coi những thứơc phim về Bác các cháu của Bác nên lưu tâm đến điều này, đó là mấy ông quay phim đứng chỗ nào để quay được cận cảnh như vậy? Những người cầm đèn đứng chỗ nào? Và bảo vệ đứng ở đâu? Có như vậy mới thấu hiểu được “đạo đức của Bác” các cháu của Bác bây giờ học tập theo Bác tự quay phim, tự chụp hình rồi tự đưa lên mạng, các cháu cũng muốn nổi tiếng như Bác!
Hủy hoại tuổi thơ: 
Lại nói về đạo đức của Bác, thời đó Bác  đã cho người đi gom những đứa trẻ mồ côi, bắt cóc nhiều trẻ em, sau đó nói cho chúng biết là  cha mẹ chúng bị quân Pháp giết chết, dạy cho chúng thù hận và gửi sang Liên xô để huấn luyện thành những con người phục vụ chiến tranh. Nếu một người có lương tâm thực sự sẽ thấy rằng một em nhỏ cần nhất là một gia đình một mái ấm, việc gởi các em nhỏ này sang Liên Xô  là một tội ác, Bác còn lợi dụng cả trẻ em đường phố để phục vụ những mưu đồ của mình.
Các cháu thiếu niên, nhi đồng, Bác cũng chú ý nhiều. Đó là những cháu ở Trung Kỳ phải sống lưu lạc vì bố mẹ bị thực dân Pháp bắt bớ, tù đày, được Bác đưa từ Phi Chít (Thái Lan) sang Quảng Châu để tổ chức thành nhóm “Thiếu niên tiền phong Việt Nam”. Năm 1926, Bác đưa một số cháu sang học ở Liên Xô kèm theo bức thư gửi Uỷ ban Trung ương Đội Thiếu niên tiền phong trực thuộc Trung ương Đoàn Thanh niên cộng sản Lê-nin: “ 
   http://doankhoidoanhnghiepdanang.net/parking.php?domain_name=doankhoidoanhnghiepdanang.net
   (VietNamNet) - Cuối năm 1947, 35 cháu nhỏ mồ côi, bơ vơ vì loạn lạc được Bác Hồ đón từ Phú Thọ lên Trung tâm An toàn khu (xã Phú Đình, Định Hoá, Thái Nguyên), nuôi dạy trong Trại Thiếu nhi Bác Hồ… 
http://www.vietnamnet.vn/xahoi/doisong/2005/05/434589/ 
Bác đã nhồi sọ những em nhỏ này và rồi những mầm chiến tranh đã được gieo rắc vào những  khối óc tuổi thơ. Đến chính con ruột của mình là Nguyễn Tất Trung Bác cũng không nhận để ông ôm mối hận tới ngày nay, và cái chết oan ức của  mẹ và dì của ông không biết bao giờ mới được giải.
Vì  học được cái chủ nghĩa cộng sản vô thần, vô gia đình, vô tổ quốc, nên khi về nước Bác cũng chẳng màng đến mồ mả ông Bà tổ tiên, cha chết , mẹ chết cũng không để tang. Các cháu của Bác mà học theo cái gường mù này thi Dân Tộc Việt Nam sẽ đi về đâu.
Ôi! những ổ lở loét trên người Bác sao nhiều thế các cháu của Bác không che bớt đi mà cứ khoe ra hoài?
   Phần Bốn: Sự lợi hại của con “ác chủ bài”
   Cái chết của Bác đã trở thành liều thuốc độc để Trung Quốc đầu độc dân tộc Việt Nam, ngày xưa trung Quốc dùng Ponpot để diệt người Khơ Me, tuy nhiên do quá vội vã nên đã thất bại  không thực hiện được tới cùng, việc giết quá nhiều người trong một thời gian ngắn đã lộ âm mưu một cách dễ dàng, và cũng gặp sự phản kháng của dân bản địa. Rút kinh nghiệm đó Trung Quốc áp dụng chính sách diệt chủng ở Việt Nam một cách từ từ, vì đã có con ác chủ bài là cái chết của Bác tất cả mọi thứ chỉ còn là thời gian.
Trung Quốc cũng không bao giờ để lộ bí mật này của Công Sản Việt Nam, vì ngày nào còn giữ bí  mật này thì thực sự lãnh thổ Trung Quốc vẫn trải dài tới mũi Cà Mau. Trong vụ bauxite Võ Nguyên Giáp mạnh dạn can ngăn là vì ông nghĩ TQ không dám tiết lộ bí mật này, tuy nhiên vì BCT còn quá nhiều bí mật khác do đã đi đêm với TQ quá lâu rồi, vì vậy thư kiến nghị của ông không dược BCT ngó tới. Thời gian gần đây hai chính phủ có những động thái tranh chấp chủ quyền Trường Sa Hoàng Sa chỉ là những trò bịp bợm nhằm đánh lừa dư luận trong dân VN.
Hãy thử so sánh Việt Nam và Tây Tạng: Tây Tạng trên danh nghĩa và thực tế đều thuộc về Trung Quốc, hàng năm Trung Quốc vẫn phải chi ngân sách khổng lồ cho vùng này và nguy cơ bất ổn vẫn luôn rình rập, trong khi đó Việt Nam trên danh nghĩa là một quốc gia độc lập, tuy nhiên trên thực tế thì thực sự là thuộc địa của TQ. Trung Quốc không phải chi ngân sách mà còn có thể vơ vét tài nguyên thiên nhiên của VN mà không gặp một sự phản đối nào, các loại gỗ quý, khoáng sản, cứ lần lượt chạy sang biên giới, than ở Quảng Ninh cũng lần lượt được chuyển sang Trung Quốc với giá rẻ mạt, cũng tương đương Trung Quốc khai thác trên chính lãnh thổ mình vậy, than được chuyển đi dưới dạng “buôn lậu”, tuy nhiên cả hai chính phủ đều “biết rõ”, và nếu có sập hầm thì chỉ có người Việt Nam chết mà thôi, rồi dự án bauxite Tây Nguyên  sẽ mang lai cho TQ một nguồn lợi khổng lồ, hậu quả môi trường không phải giải quyết mà lại nằm trong mục đích diệt chủng của TQ, rồi Việt Nam lại là một thị trường  cho tất cả các loại hàng hóa của Trung Quốc, các loại xe máy kém chất lượng và gây ô nhiễm môi trường, liên tục được chuyển vào Việt Nam, trong khi người Trung Quốc thì không hề sử dụng. Người Trung Quốc cứ tha hồ đẻ con trai để nối dõi không cần sinh con gái vì đã có những đường dây cung cấp vợ VN do chính phủ VN bảo kê và khi số lượng con lai ngày càng đông, môi trường ở Việt Nam bị suy thoái trầm trọng, và với chính sách “đầu độc dân Việt Nam bằng thực phẩm pha hóa chất” và “chính sách hủy hoại môi trường “ như hiện nay, sức khỏe con người sẽ suy giảm dần, tới một lúc nào đó dòng giống Lạc Hồng cũng bị suy thoái, tuyệt tự, thì việc thôn tính VN cả rễ lẫn ngọn là dễ dàng , khi đó chỉ còn dân tộc Trung Hoa mà thôi, và Trung quốc cũng không cần vội vã vì lãnh thổ Việt Nam hiện nay thì cũng tương đương với Tây Tạng, Mỹ không thể đặt hệ thống phòng thủ ở đó được, cũng như không thể đặt tại Việt Nam. Trên trường quốc tế thì Trung Quốc luôn luôn có thêm một sự ủng hộ của VN tại Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, Tây Tạng không có ghế tại đây. Thực sự TQ đang đô hộ Việt Nam một kiểu đô hộ tinh vi nhất trong lịch sử loài người và một kiểu đô hộ có nhiều lợi nhất, chỉ với một cái chết ngày 02/09/1969 Trung Quốc đã có cả nước Việt Nam. Thật đau xót cho dân tộc Việt Nam bè lũ Cộng Sản đã bán đứng cả dân tộc. Từ nay đảng CSVN không cần phải lo lắng về bí mật cái chết của Bác nữa, Chúng Tôi đã giúp quý vị vô hiệu hóa con ác chủ bài này của Trung Cộng!
Sự thật về cuộc chiến biên giới Tây Bắc 1979
Vào thời gian đó VN đang xảy ra nạn đói lại phải tốn nhiều thức ăn cho tù chính trị, TQ thì cũng muốn giải quyết một số tù binh và cũng muốn tiêu diệt một số bộ phận dân tộc thiểu số đặc biệt là vùng Tây Tạng, vậy là tất cả được đẩy ra chiến trường và đặc biệt là họ phải hứng chịu cả hai làn đạn , điều này giải thích tại sao TQ đánh thắng xong lại rút quân về, các nhà quân sự đã không thể giải mã được hiện tượng này, TQ không hề vinh danh những người lính tử trận trong trận chiến này, cũng lưu ý là phía Việt Nam cũng không hề vinh danh những người lính đã tử trận trong trận chiến này nhiều người cho rằng VN sợ TQ, nhưng TQ đâu có sợ VN tại sao vẫn không vinh danh những người lính này? Trong khi đó những người lính TQ đã đánh chiếm Hoàng sa thì được vinh danh? Và cũng có thể dễ hiểu là tại sao cuộc chiến ngắn ngủi trên lại gây tổn thất khủng khiếp cho cả hai bên về quân số.
Chính sách diệt chủng của trung Quốc 
Việc mở rộng thành phố Hà Nội là do Trung Quốc chỉ đạo, chúng muốn hủy hoại môi trường thủ đô, bọn đầu gấu tay sai là BCT Việt Nam thì được lợi do những dự án quy hoạch, tuy nhiên đây là một âm mưu thâm độc. Trong trân lụt vừa qua ở thành phố Hà Nội đã cho ta dự báo trước được tương lai sẽ như thế nào khi các dự án được hình thành, khi mọi người dân lội nước chèo ghe chèo thuyền trên mặt phố Hà Nội thì  có mấy ai ngờ rằng đất dưới lòng thành phố vẫn khô rang, vùng đất này từ ngàn xưa đã dùng để thấm nước  mỗi khi trời mưa và thậm chí là lúc nào nó cũng sũng nước, nhưng nay đã bị vắt khô nhờ những mảng bê tông trên đầu nó và mảng bê tông này mỗi lúc một rộng ra. Các bản thiết kế của các công ty nước ngoài nhìn rất đẹp, tuy nhiên nhiều bản thiết kế đẹp để sát nhau thì đó là thảm họa mội trường, nhất là ngập hay không thì con người luôn có nhu cầu vệ sinh, và do đó trong tương lai Hà Nội sẽ ngập lụt nhiều hơn, lâu hơn, và một trận dịch tả kinh hoàng sẽ xảy ra và không ai có thể kiểm soát được và có thể còn nhiều thứ dịch khác nữa. Trung Quốc đang rất thành công trong kế hoạch này ở cả Hà Nội và Sài Gòn.
Chính sách mị dân của đảng CSVN  
Bộ  máy nhà nước thì cứ ra rả là ngập là do mực nước biển dâng cao,là do  triều cường, làm như trong lich sử bây giờ mới có triều cường, nó đã có từ thủa khai thiên lập địa, mặc dù trong 100 năm qua mực nước biển đã dâng lên 20 cm, tuy  nhiên triều cường ở sông Sài Gòn đã tăng gần 150 cm (trong 20 năm qua), vì nguyên nhân chính là  con người đã lấy mất cái chỗ nằm của nó qua việc san lấp các ao hồ, ruộng đồng nên nó mới phải chảy lên đường như vậy, rồi  nó lại được sự giúp đỡ của người anh em  nó, đó là lũ kéo về từ thượng nguồn cũng ngày càng lớn mạnh, do rừng bị tàn phá nặng nề mà những kẻ phá hoại không ai khác cũng là đảng viên. Rất nhiều trận lụt tại Sài Gòn xảy ra vào lúc không có triều cường hoặc triều cường rất nhỏ và không hề có mưa, chỉ đơn giản là do hồ Dầu Tiếng quá đầy người ta phải xả bớt đi. Không có thời nào mà chính sách mị dân lại được áp dụng triệt để như cái thời Cộng Sản,  tất cả những vấn đề mà qua đó người ta có thể nhìn thấy tội lỗi của đảng thì không bao giờ nói tới.
Chính sách mị dân còn thể hiện qua những dự báo thời tiết không chính xác, và nhà nước cố  tình đưa phần dự báo thời tiết ở vùng quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, làm cho những người không có thông tin cứ tưởng là nó vẫn còn đó, đảng CSVN sao lại đi dự báo thời tiết trên đất do Trung quốc quản lí, phần đất này đã dâng cho Tàu rồi mà? mà lại dự báo trong phần thời tiết trong nước? Nhớ lúc sinh viên biểu tình rầm rộ về Hoàng Sa, Trường Sa, đảng CSVN lại chỉ đạo cho một nhóm phóng viên ra thăm Trường Sa, thực chất là thăm vài đảo nhỏ còn lại chưa bị mất, còn đa số TQ đã xây cơ sở hạ tầng trên đó, rồi sau đó đăng liên tục trên tất cả các báo, người không có thông tin thì cứ dựa vào đấy và nói rằng đảo vẫn còn, biển vẫn còn, và đảng CSVN vẫn cứ tiếp tục lừa dối nhân dân. Các chính sách kinh tế luộm thuộm  gây ra biết bao nhiêu thiệt hai cho đất nước, Nhật Bản bị hai trái bom nguyên tử cũng không tệ hại như Việt Nam, và những từ ngữ luôn được đảng CSVN chọn sao cho mọi người nghe chẳng hiểu gì là tốt nhất .
Lời kêu gọi thống thiết
Chúng tôi kêu gọi các bạn trẻ Việt Nam yêu nước hãy tạo nên trang sử mới cho nước nhà hãy ghi tên mình vào những trang sử vàng của dân tộc, Cộng Sản là “thời kì đen tối nhất” của dân tộc Việt Nam, tất cả những ai thuộc về Cộng Sản sẽ phải xấu hổ đến muôn đời, con cháu của họ sẽ luôn luôn tủi nhục vì có cha ông làm Cộng Sản, cũng cần nói rõ hơn những trận đánh như Điện Biên Phủ thuộc về Dân Tộc Việt Nam vì khi đó mọi người chiến đấu cho lý tưởng Dân Tộc không ai chiến đấu cho lý tưởng Cộng Sản, và nếu có ai chiến đấu cho lý tưởng Cộng Sản thí chắc đó cũng là đảng viên, tuy lúc đó đảng Cộng Sản lãnh đạo cuộc chiến nhưng thực chất là lợi dụng nhân dân mà thôi. Tuyệt đại đa số những người chiến đấu ở Điện Biên Phủ là người dân ( lính cũng là dân) hầu như chỉ có vài đảng viên đứng ngòai làn đạn, và một số người sau chiến thắng Điện Biên mới được kết nạp đảng. Một điều quan trọng nữa là cuộc chiến có sự cố vấn chỉ đạo của TQ, Võ Nguyên Giáp chỉ là bức bình phong để che đậy những cố vấn của TQ mà thôi, ngay cả những trận đánh sau này cũng không thấy Võ Nguyên Giáp có vai trò gì, với những phân tích trên chúng tôi khẳng định chiến thắng Điện Biên Phủ không phải của đảng Cộng Sản VN. Đảng Cộng Sản chỉ lợi dụng dân tộc Việt Nam để đạt dược mục đích của mình, cũng là mục đích của Quốc Tế Cộng Sản.
Nếu nói cờ đỏ sao vàng là đại diện cho dân tộc Việt Nam thì chúng ta thấy cờ đảng (cờ búa liềm) lúc nào cũng được treo cao hơn. Đảng Cộng Sản Việt Nam luôn đặt mình trên lợi ích dân tộc. Quốc Hội là cơ quan quyền lực cao nhất tuy nhiên bên trên vẫn có dòng chữ “Đảng CSVN quang vinh muôn năm”, đảng luôn ngồi trên đầu Dân Tộc Việt Nam. Những ai thuộc về Cộng Sản là thuộc về một mối nhục lớn, nếu thấy mình bị đảng lừa và muốn rửa mối nhục này, muốn cho con cháu sau này không phải nhục vì có cha ông liên quan đến Cộng sản, Hãy: “TỪ BỎ CỘNG SẢN NGAY LẬP TỨC VÀ QUAY VỀ VỚI DÂN TỘC” bằng những hành động cụ thể như ra khỏi đảng, ra khỏi đoàn, trả lại thẻ đảng, trả lại thẻ đoàn, không tham gia bất cứ tổ chức nào của đảng Cộng Sản Việt Nam, ủng hộ phong trào Dân Chủ trong nước bằng những cách có thể, để chứng minh cho con cháu thấy mình là người yêu nước, không phải là phường bán nước, ngược lại nếu ngoan cố theo Cộng Sản để tiếp tục làm hại Dân Tộc thì hãy chờ thảm họa đến, và nỗi nhục của con cháu sẽ tăng lên gấp bội. Tất cả những ai vào đảng vào đoàn sau khi sự thật này được công bố đều được coi là: “cố ý tiêu diệt Dân Tộc Việt Nam đến cùng”, đối với vận mệnh của đất nước chúng ta phải có lập trường dứt khoát .Chúng tôi đặc biệt kêu gọi các Anh Em trong quân đội, các Anh Em đặc biệt thuận lợi để ghi tên minh vào lịch sử, đừng tiếp tục phục vụ đảng CSVN nữa, chúng là  phường bán nước, là giặc ngoại xâm, . Chúng tôi kêu gọi toàn dân việt Nam hãy đứng lên hãy vượt qua sự khiếp sợ để rửa sạch những bùn nhơ Cộng Sản để xây dựng lại đất nước giàu đẹp hơn. Hãy ghi tên mình vào lịch sử, những trang sử vàng của Dân Tộc.
  • Tap The Bac Si VN <ttbsvn@gmail.com>
(Source: http://www.nsvietnam.com/online/binhluan/090609-nghiencuu.html)