Trong mất mát đến tan cửa nát nhà, vui thú gì mà… vỗ tay? Tiếng vỗ tay ở đây có gì như hài hước và chua chát. Tiếng vỗ tay ầng ậng nước mắt!
Vụ cháy Trung tâm Thương mại Hải Dương đã để lại một hậu quả vô cùng lớn. Hơn 500 hộ kinh doanh đã trở thành trắng tay, nhiều người lâm vào cảnh nợ nần, nghèo đói, túng thiếu. Nhiều gia đình không còn cả tiền đóng học cho con.
Một trong số các trung tâm thương mại lớn ở miền Bắc đổ nát tan hoang như sau một trân rải thảm của máy bay B52 thời chiến tranh. Hơn 500 tỉ đồng phút chốc đã bị bà Hỏa “hóa vàng”. Giờ đây, tỉnh Hải Dương đang dồn sức khắc phục hậu quả này.
Và như nhiều vụ hỏa hoạn khác, người dân lại một lần nữa đặt câu hỏi: Lực lượng cứu hỏa khi đó ở đâu và đã làm gì?
Theo phản ánh của bà con, khoảng cách từ TTTM Hải Dương đến cơ quan phòng cháy chữa cháy rất gần. Thế nhưng xảy ra cháy từ 1 giờ mà 3 giờ (hơn 02 tiếng đồng hồ sau) mới thấy xe cứu hỏa xuất hiện. Càng “hài hước” hơn khi 2 xe đến thì chỉ có một xe có một ít nước còn một xe không hoạt động được.
Trong khi đó, TTTM Hải Dương nằm ở vị trí giao thông thuận tiện, một bên là sông, một bên là hồ mùa mưa đang ăm ắp nước.
Như vậy là có thể nói, địa hình thông thoáng, lực lượng khổng lồ (có thời điểm có tới 300 chiến sĩ công an tham gia), phương tiện hiện đại. Song hậu quả cuối cùng: Toàn bộ khu TTTM ra tro!
Thật chua chát khi trong cuộc họp giữa tiểu thương và đại diện chính quyền chiều 16/9 tại hội trường UBND phường Lê Thanh Nghị, ông Tăng Thế Viễn, chủ gian hàng đồng hồ trong Trung tâm Thương mại Hải Dương đau đớn thốt lên: “Nhìn 2 xe cứu hỏa của Hải Dương đứng trước đám cháy đến là thảm thương. Mãi sau mới có xe của Hưng Yên tới, hiệu quả hơn hẳn nhưng cũng đã quá muộn. Thật đau đớn”.
Càng chua chát hơn khi những lời “thảm thương” của ông Viễn lại nhận được những tràng… vỗ tay!
Trong mất mát đến tan cửa nát nhà, vui thú gì mà… vỗ tay? Tiếng vỗ tay ở đây có gì như cay đắng và chua chát. Tiếng vỗ tay ầng ậng nước mắt!
Trong thư gửi về cho chúng tôi, cũng không ít bạn đọc thốt lên đầy cay đắng và chua chát. Bạn đọc có hộp thư zaitow@yahoo.com viết:
“Hoan hô các đồng chí PCCC… Sau khi chẳng còn gì để cháy, các đồng chí đã dập tắt được ngọn lửa”.
Công bằng mà nói, nếu đúng như những gì người dân và các cơ quan báo chí phản ánh thì sự chậm trễ của Lực lượng PCCC Hải Dương đối với vụ cháy TTTM cũng không đơn độc. Nó đã từng diễn ra ở nhiều và rất nhiều những vụ cháy khác. Hình ảnh xe cứu hỏa chạy đến rồi chạy đi vì không có nước, thậm chí chết máy chỉ vì… hết xăng không phải là điều gì xa lạ. Nó đã và chắc chắn sẽ còn diễn ra trong tương lai nếu như không có sự chấn chỉnh.
Cái hình ảnh xe cứu hỏa: “Mình đỏ như lửa – Bụng chứa nước đầy – Ai gọi cứu hỏa – Có ngay, có ngay!” hình như chỉ còn trong trang sách giáo khoa từ thủa xa xưa…
Trở lại với vụ cháy ở TTTM Hải Dương, để xảy ra việc cháy không thể không có trách nhiệm của PCCC Hải Dương bởi nhiệm vụ đầu tiên và trước hết của lực lượng này là phòng cháy. Còn đối với việc chữa cháy dù với bất cứ lý do gì cũng không thể bao biện bởi hậu quả cuối cùng, tất cả đã ra tro.
Nói trắng ra, tiền thuế và tiền đóng góp phí phòng cháy, chữa cháy của dân nuôi lực lượng PCCC không phải chỉ để diễn tập, để bán dụng cụ cứu hỏa mà còn một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng là CHỮA CHÁY.
Thế nhưng rồi kết quả cuối cùng, TTTM Hải Dương giờ đây chỉ còn lại một đống tro tàn trong đổ nát và những tràng vỗ tay ầng ậng nước mắt!
Không có lực lượng cứu hỏa tất cả cũng thành tro, có lực lượng cứu hỏa tất cả cũng thành tro thì đằng nào mà chả thành tro bụi, cần có để làm gì?
THEO DÂN TRÍ