Đây là hình ảnh thương tâm mà tôi gặp sáng nay. Sau khi trả tiền ly cafe, quay lại bàn thì thấy một bà cụ già cầm trên tay xấp vé số đang uống phần thừa của ly cafe của tôi. Tôi hỏi cụ năm nay mấy mươi rồi thì cụ bảo là 82 tuổi.
Cụ có thân hình nhỏ bé, cặp mắt gần như mở không ra. Cụ thuê cái gác nhỏ sống một mình, mỗi tháng trả 500,000 đồng. Mỗi ngày cụ bán được 50 tờ vé số.
Cụ mời tôi mua vé số nhưng tôi không mua mà biếu cụ 50,000. Tôi hỏi con cái cụ đâu thì cụ nói có đứa con trai mà nó chết rồi.
Rồi cụ đưa cho tôi xem cái xấp giấy có đơn xin trợ cấp của phường 22, quận Bình Thạnh nhưng chưa được xét. Thương cảm cho hoàn cảnh của cụ tôi an ủi mấy câu thế là cụ bật khóc rưng rức. Cụ mới nói thật là trước đây sống cùng anh con trai nhưng bị nó đuổi ra khỏi nhà và bẻ trẹo cánh tay. Cụ vừa nói vừa khóc. Trong ví còn bao nhiêu tiền tôi móc ra biếu hết cho cụ và hứa sẽ làm việc với phường để xin trợ cấp mỗi tháng.
Cụ có thân hình nhỏ bé, cặp mắt gần như mở không ra. Cụ thuê cái gác nhỏ sống một mình, mỗi tháng trả 500,000 đồng. Mỗi ngày cụ bán được 50 tờ vé số.
Cụ mời tôi mua vé số nhưng tôi không mua mà biếu cụ 50,000. Tôi hỏi con cái cụ đâu thì cụ nói có đứa con trai mà nó chết rồi.
Rồi cụ đưa cho tôi xem cái xấp giấy có đơn xin trợ cấp của phường 22, quận Bình Thạnh nhưng chưa được xét. Thương cảm cho hoàn cảnh của cụ tôi an ủi mấy câu thế là cụ bật khóc rưng rức. Cụ mới nói thật là trước đây sống cùng anh con trai nhưng bị nó đuổi ra khỏi nhà và bẻ trẹo cánh tay. Cụ vừa nói vừa khóc. Trong ví còn bao nhiêu tiền tôi móc ra biếu hết cho cụ và hứa sẽ làm việc với phường để xin trợ cấp mỗi tháng.
Cuộc đời thật nhiều cảnh buồn quá!
Nguồn: FB VietOng