Đoan Trang
-
“Ngụy biện “gây thù chuốc oán” được sử dụng triệt để. Bên cạnh đó là ngụy biện “tấn công cá nhân” (Personal Attack), một loại lỗi ngụy biện kinh khủng bởi vì nó rất… vô học.”‘
Dành thời gian đọc, sau đó phân tích các lỗi ngụy biện ở một bài viết
như bài “Kính thưa ‘quý cô cái gì cũng muốn’” của tác giả Hoàng Thắng
trên Petro Times là một việc có lẽ chỉ nên làm trong lúc rảnh quá. Tuy
nhiên, xét thấy sự ngụy biện đang lan tràn trong tất cả các cuộc tranh
luận trên mạng, trên không gian báo chí, không loại trừ cả không gian
học thuật, nên tôi nghĩ việc chỉ ra các lỗi ngụy biện sơ đẳng trong bài
viết này cũng là điều cần thiết. Bên cạnh các lỗi ngụy biện là một số sai sót về kỹ thuật viết báo, tôi cũng sẽ cố gắng chỉ ra một phần.
Xin lưu ý: Đây là bài viết phân tích về ngụy biện và báo chí, không nhận xét và không phán xét tác giả Hoàng Thắng.
* * *
1.
Trích: “Trong bài trả lời phỏng vấn
của mình, ca sỹ Mỹ Linh cho rằng: Thuế chồng lên thuế, phí chồng lên
phí, chất lượng công trình giao thông chưa tương xứng với những khoản
tiền mà dân phải đóng… và cuối cùng là kết luận một câu xanh rờn “Đề
xuất giải pháp đó, theo tôi, chứng tỏ anh Đinh La Thăng quá kém cỏi!”
Chỉ chờ có thế, các trang mạng đua
nhau đăng lại bài phỏng vấn ca sỹ này với tiêu đề “Bắt dân đóng phí, anh
Đinh La Thăng quá kém cỏi!” Đã không ít người tung hô cho bài phỏng vấn
này của Mỹ Linh, đơn giản vì đó là lời nói của một người nổi tiếng. Tuy
nhiên, để nói về hàm lượng kiến thức hay tư duy trong câu nói thì cũng
chưa được nhiều cho lắm”.
Về khía cạnh nghiệp vụ báo chí, để đảm
bảo tính khách quan, nhà báo không được sử dụng tính từ, phó từ, nhất là
các tính từ và phó từ mang tính phán xét, nặng hơn nữa là có hàm ý miệt
thị. Các động từ, nếu không đảm bảo trung tính, cũng không được dùng.
Trong đoạn viết trên đây, tác giả Hoàng Thắng, ngược lại, đã sử dụng ít
nhất ba từ không khách quan: “xanh rờn”, “đua nhau”, “tung hô”.
Suy luận “đơn giản vì đó là lời nói của
một người nổi tiếng” là quá đơn giản. Người ta “tung hô” (nếu có) ý kiến
của ca sĩ Mỹ Linh có thể còn vì nhiều nguyên nhân khác, như: cô ấy đẹp,
cô ấy là dân thường (giống người ta) chứ không phải lãnh đạo, cô ấy là
phụ nữ, cô ấy đã nói đúng điều người ta thích, v.v.
2.
Trích: “Mặc dù phát biểu văng mạng
rằng “thuế chồng thuế, phí chồng phí” nhưng xin cam đoan là nữ ca sỹ sẽ
chẳng thể nào chỉ ra nổi “phí chồng phí” ở đâu. Bởi đơn giản: Việc phân
định có hay không chuyện “phí chồng phí” đang được các nhà hoạch định
chính sách, các chuyên gia kinh tế tranh luận quyết liệt và chưa có hồi
kết. Những phát ngôn của “người đẹp hát” cũng chỉ có thể là… nghe người
ta nói thế thì biết thế thôi.
Còn kết luận phê phán kiến thức của
Bộ trưởng Bộ GTVT “Bắt dân đóng phí chứng tỏ anh Đinh La Thăng kém cỏi”
thì có lẽ là nên miễn bàn vì đơn giản: Tiến sỹ Đinh La Thăng cũng sẽ
không bao giờ tranh cãi với ca sỹ Mỹ Linh về âm nhạc”.
Tác giả sử dụng các từ và lối diễn đạt
sau đây: “văng mạng”, “phát ngôn của ‘người đẹp hát’”, “nghe người ta
nói thế thì biết thế thôi”, “miễn bàn”… Về khía cạnh báo chí, lỗi lặp
lại như ở trên: chủ quan, cảm tính, hàm ý miệt thị cá nhân. Có dấu hiệu
của ngụy biện “tấn công cá nhân” với cách gọi Mỹ Linh là “người đẹp hát”
trong ngoặc kép.
Với cách diễn đạt “miễn bàn về…”, tác giả
phạm lỗi ngụy biện “Appeal to Ridicule”, tạm dịch là “Lố bịch hóa”,
nghĩa là (chưa gì đã) chế nhạo ý kiến của người nói thay vì chỉ ra lỗi
của người đó. Ví dụ (trích tài liệu của TS. Michael C. Labossiere, dự án
Nizkor, 1995):
- Chắc chắn là đối thủ xứng đáng của tôi tuyên bố là chúng ta nên giảm bớt học phí rồi, nhưng điều này thật nực cười.
- Ủng hộ ERA à? Tất nhiên rồi, khi nào phụ nữ trả tiền đồ uống đã! Haha!
3.
Trích: “Cô ca sỹ còn đưa ra bằng
chứng khá ngô nghê là “Ai bảo bắt cái ô tô oằn mình chịu đủ thứ thuế,
thứ phí… là sẽ giúp giảm thiểu được tai nạn giao thông, khi mà đi xe máy
ở Việt Nam mới là dễ bị tai nạn nhất! Chỉ mới cách đây hơn hai tuần
thôi, vào đúng ngày 8/3, chị bạn tôi vừa mất một câu con trai 10 tuổi
cũng vì hai bố con chở nhau đi xe máy, bị người ta quệt phải. Còn trước
đó đi ôtô thì không sao, nhưng ô tô đã phải bán vì bố mẹ cháu không chịu
nổi cơn tăng giá, phí.”
Lấy ví dụ thế thì chả hóa ra chỉ có
đi ôtô như Mỹ Linh mới an toàn còn những người đi xe máy đều nguy hiểm
cả. Chẳng lẽ an toàn giao thông chỉ là thứ người giàu người riêng hưởng?”.
Tương tự trên, tác giả dùng từ “ngô nghê” là vi phạm nguyên tắc báo chí, vì vừa chủ quan, vừa cảm tính, vừa miệt thị cá nhân.
Ở đây, nếu muốn phản bác Mỹ Linh, tác giả
hoàn toàn có thể chỉ ra lỗi ngụy biện trong ý kiến của ca sĩ Mỹ Linh.
Tuy nhiên, thay vì thế, tác giả đã đánh phủ đầu bằng miệt thị, chế nhạo,
và vẫn không có cơ sở khoa học nào. Ý kiến của tác giả, do không được
chứng minh, cho nên cũng không có lý hơn Mỹ Linh là bao nhiêu.
“Lấy ví dụ thế thì chả hóa ra chỉ có đi ôtô như Mỹ Linh mới an toàn còn những người đi xe máy đều nguy hiểm cả”.
Thật ra thì, căn cứ vào lời được trích dẫn trên báo, thì ca sĩ Mỹ Linh
không nói rằng CHỈ có đi ô-tô thì mới an toàn. Tác giả phạm hoặc là lỗi
quy chụp, hoặc là lỗi trích dẫn. Một khi đã phạm lỗi quy chụp hoặc lỗi
trích dẫn rồi thì các lập luận tiếp sau đó của người phạm lỗi không còn ý
nghĩa nữa.
Tuy nhiên, ở đây cứ giả sử rằng chúng ta
chấp nhận lỗi này của tác giả, giả sử rằng Mỹ Linh có ý cho rằng đi ô-tô
an toàn hơn đi xe máy, thì Mỹ Linh vẫn đúng thay vì tác giả. Theo thống
kê, tính trên 1 mile (dặm, tương đương 1,6 km), đi xe máy có nguy cơ
gặp tai nạn cao hơn từ 30 đến 40 lần so với đi ô-tô. Còn khi tai nạn xảy
ra, người đi xe máy có xác suất bị thương cao gấp 3 lần người đi ô-tô,
và xác suất tử vong cao gấp 15 lần. Đây là các thống kê của US National
Traffic Safety Board.
“Chả hóa ra chỉ có đi ô-tô như Mỹ Linh mới an toàn”. Đưa cụm từ “như Mỹ Linh”
vào, tác giả đã phạm lỗi ngụy biện “Appeal to Spite”, tạm dịch là “gây
thù chuốc oán”. Đây là ngụy biện theo đó, thay vì đưa bằng chứng cho
thấy một người nào đó (Mỹ Linh) nói như vậy là sai, thì lại tìm cách làm
cho người đó bị số đông ghét bỏ.
Tương tự, “Chẳng lẽ an toàn giao thông chỉ là thứ người giàu người riêng hưởng?”, cũng là lỗi ngụy biện “gây thù chuốc oán”.
4.
Trích: “Hàm lượng “chất xám” trong
phát biểu của ca sỹ Mỹ Linh có lẽ cũng chỉ nên bàn đến thế. Cái cần bàn
của chúng ta ở đây là thái độ xây dựng, cách phát ngôn của những “con
người công chúng” với công việc chung, với lợi ích chung của cả xã hội.
Trong khi cả hệ thống chính trị, cả
xã hội đang sôi sục để cùng chung lưng đấu cật tìm ra biện pháp tháo gỡ
vướng mắc, giải bài toán ách tắc giao thông thì “người của công chúng”
lại đăng đàn và phát ngôn một cách vô trách nhiệm như thế”.
“Hàm lượng “chất xám” trong phát biểu của ca sỹ Mỹ Linh có lẽ cũng chỉ nên bàn đến thế”: chủ quan, cảm tính, miệt thị, xúc phạm cá nhân.
“Trong khi cả hệ thống chính trị, cả
xã hội đang sôi sục để cùng chung lưng đấu cật tìm ra biện pháp tháo gỡ
vướng mắc, giải bài toán ách tắc giao thông thì “người của công chúng”
lại đăng đàn và phát ngôn một cách vô trách nhiệm như thế”. Tác giả phạm các lỗi ngụy biện sau đây:
- gây thù chuốc oán (Appeal to Ridicule), đã phân tích ở trên
- có dấu hiệu của ngụy biện “viện đến
tình cảm của số đông” (Appeal to Emotion): “trong khi cả hệ thống chính
trị, cả xã hội đang sôi sục…”. Sở dĩ mới là “có dấu hiệu”, vì ngụy biện
này của tác giả, ngay cả khi được sử dụng, vẫn không có hiệu quả. Trong
khi cả hệ thống chính trị, cả xã hội đang sôi sục để cùng chung lưng đấu
cật tìm ra biện pháp… thì Mỹ Linh cũng vậy, cô ấy cũng đang góp một
tiếng nói trong cái hệ thống chính trị và cái xã hội đó, cho dù nó có vô
trách nhiệm (như tác giả đã miệt thị một cách ngụy biện, thiếu căn cứ)
hay không.
- đe dọa (Appeal to Fear): Đây là kiểu
ngụy biện trong đó thay vì lập luận, đưa ra bằng chứng cho thấy Mỹ Linh
sai thì lại có hàm ý đe dọa: Tất cả mọi người đều đang như thế này mà cô
lại như thế kia à?
- “sức ép về bằng chứng” (Burden of
Proof): Ví dụ của ngụy biện này như sau: “Theo tôi, chắc chắn là có ma.
Vì sao à? Thì anh thử chứng minh xem? Đấy, anh không chứng minh được là
không có ma. Như vậy tức là có ma”.
Ở đây, tác giả cũng đẩy sức ép về bằng
chứng sang cho ca sĩ Mỹ Linh: Cô có biện pháp tháo gỡ vướng mắc, giải
bài toán ách tắc giao thông không mà cô dám lên tiếng?
5.
Trích: “Ngay sau khi cô ca sỹ này
đăng đàn vài ngày, tại cuộc họp của Thành ủy Hà Nội bàn về vấn đề chống
ùn tắc, Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị tâm sự “Gia đình tôi đã
hạn chế đi xe cá nhân để giảm ùn tắc”. Sự gương mẫu của Bí thư Phạm
Quang Nghị hẳn sẽ là một tấm gương lớn cho nhiều người noi theo.
Ông cho rằng: “Nhiều cá nhân khi bị
đụng chạm quyền lợi thì phản ứng gay gắt. Bỏ ra cả tỉ đồng mua xe thì
không công khai rằng tiền từ đâu ra, trong khi đóng vài triệu xây dựng
đường thì phản ứng”.
Lỗi nghiệp vụ báo chí: “Sự gương mẫu của Bí thư Phạm Quang Nghị hẳn sẽ là một tấm gương lớn cho nhiều người noi theo” là một cách viết suy diễn, chủ quan, cảm tính (chưa nói đến sự thiếu công bằng, và dụng ý xu nịnh).
Lỗi nghiệp vụ báo chí: “Sự gương mẫu của Bí thư Phạm Quang Nghị hẳn sẽ là một tấm gương lớn cho nhiều người noi theo” là một cách viết suy diễn, chủ quan, cảm tính (chưa nói đến sự thiếu công bằng, và dụng ý xu nịnh).
Ngụy biện “Appeal to Authority”, tạm dịch
là “viện dẫn thẩm quyền”: Đây là cách viện dẫn ý kiến của một người
thực ra không phải là nhân vật chính đáng để có thể được trích dẫn. Phía
trên bài, tác giả có ý cho rằng Mỹ Linh, với tư cách ca sĩ, không xứng
đáng để nói về chính sách thu thuế và phí của Bộ trưởng GTVT Đinh La
Thăng. (Trong khi thực ra Mỹ Linh hoàn toàn có thể phát biểu với tư cách
một người dân có sở hữu ô-tô, và sử dụng ô-tô để tham gia giao thông).
Vậy ở đây, ông Phạm Quang Nghị – với các chuyên ngành ông từng học là
lịch sử và triết học trường Nguyễn Ái Quốc – có phải là nhân vật xứng
đáng hơn Mỹ Linh để được tác giả viện dẫn, muốn số đông phải noi theo?
6.
Trích: “Nữ ca sỹ Mỹ Linh: Nhà rộng
1,3 hecta, hai vợ chồng mỗi người một chiếc xe hơi. Đấy là chưa kể xe
của Mỹ Linh là xe Mitsubishi Grandis có 7 chỗ ngồi. Như vậy là một mình
nữ ca sỹ mỗi khi ra đường đã chiếm diện tích bằng 4 người đi xe máy. Hẳn
nữ ca sỹ cũng muốn đóng phí cho “đỡ ngại” với mọi người!
Tôi cũng xin cược rằng: Ca sỹ Mỹ Linh
với son phấn, váy vóc xúng xính, quần áo thời trang chắc hẳn sẽ hiếm
khi dám rời xế hộp vủa mình để leo lên xe bus, chung tay góp phần giảm
ách tắc giao thông như Bộ trưởng Thăng. Đơn giản thôi, xế hộp có, lên xe
bus làm gì, vừa đông người vừa… hỏng váy!”.
Ngụy biện “gây thù chuốc oán” được sử
dụng triệt để. Bên cạnh đó là ngụy biện “tấn công cá nhân” (Personal
Attack), một loại lỗi ngụy biện kinh khủng bởi vì nó rất… vô học.
7.
“Chuyện Mỹ Linh đăng đàn khen chê
cũng nhắc chúng ta nhớ lại một cái bệnh rất xấu mà truyền thông đang mắc
phải: Khi nhà nước cần lấy ý kiến về một vấn đề gì đó thì không ít
người nhảy vào chê bai một cách thiếu khách quan, không mang tính xây
dựng:
Lấy ý kiến về công trình xây dựng thì hỏi ý kiến… nhà thơ.
Lấy ý kiến về việc bắt buộc đội mũ bảo hiểm thì hỏi… nhà văn hóa.
Lấy ý kiến về chính sách giao thông, các kỹ sư còn chưa kịp nói gì thì ca sỹ, nghệ sỹ đã… lên tiếng ầm ầm”.
Nếu bàn ra ngoài văn bản thì có thể đồng ý
với tác giả phần nào, tuy nhiên, xét trên văn bản, đây là những đoạn
viết chủ quan, cảm tính, miệt thị, không bằng chứng.
8.
Trích: “Ai cũng thừa nhận rằng: bất
cứ một cuộc đại phẫu nào cũng phải chịu đau, trong cuộc sống muốn có
được thứ này thì phải hi sinh thứ khác, muốn đạt được cái đại cục thì
phải hi sinh cái tiểu tiết. Còn nếu muốn cái gì cũng được, chắc phải
lên… thiên đàng – thông minh và xinh đẹp như Mỹ Linh, chắc sẽ hiểu điều
đó!
Người dân yêu mến Bộ trưởng Đinh La
Thăng vì ông là con người hành động. Không lẽ giờ Bộ trưởng phải “nằm im
thở khẽ”, đừng đụng chạm đến quyền lợi của ai thì mới làm cho nữ ca sỹ
hài lòng!”.
Xin nhắc lại một đoạn ở trên: Ở đây có lỗi nghiệp vụ báo chí: “Người dân yêu mến Bộ trưởng Đinh La Thăng vì ông là con người hành động” là một cách viết suy diễn, chủ quan, cảm tính (chưa nói đến sự thiếu công bằng, và dụng ý xu nịnh).
Ngụy biện “gây thù chuốc oán” được sử
dụng triệt để. Bên cạnh đó là ngụy biện “tấn công cá nhân” (Personal
Attack), một loại lỗi ngụy biện kinh khủng bởi vì nó rất… vô học.