Ở một số vùng quê Bắc bộ còn lưu giữ bài ca dao:
“Con cò, con vạc, con nông
Ba con cùng béo vặt lông con nào?
- Vặt lông con cốc cho tao!…”
Mới thấy dân ta thật hài hước, hài hước đến chua chát. Ngày nay ngẫm vào vận nước lại càng ngấm, ngấm đến đớn đau.. . Thật thương thay cho dân tộc, đất nước, nhân dân mình!
Cò, vạc, nông, cốc… đều thuộc loài chim phải mò mẫm kiếm ăn dưới bãi sình lầy hôi tanh để sinh tồn. Nói nôm na thì cò, vạc,nông, cốc đều là những loài có cùng “tình huyết thống nghĩa đồng bào” với nhau. Vậy mà không hiểu vì đâu “con cò, con vạc, con nông” cùng nhau được cất nhắc làm công bộc của muôn loài tự nhiên (là công bộc của cả con cốc) được béo tốt đẫy đà đến thế. Chúng “béo” tới mức đáng được cân nhắc phải bị “xử lý” (vặt lông) để muôn loài bớt kêu ca phàn nàn, kẻ xấu không thể lợi dụng sự “cùng béo” này để phá hoại tổ chức công bộc lãnh đạo được. Muôn loài hí hửng đợt xử lý này đã tìm ra được đích danh ba kẻ trong danh sách chịu hình thức “xử lý kỷ luật” ở mức “vặt lông”. Vấn đề chỉ còn là chọn con nào trong ba con ấy…, bàn đi tính lại thấy không thể xử lý được con nào vì… toàn béo tốt mỡ màu cả.
Bỗng dưng lệnh của ai đó (có thể là người có quyền lực) lại chỉ thị “vặt lông con cốc cho tao!”. Tại sao “con cốc” không có trong danh sách bị xử lý kỷ luật mà lại bị “vặt lông” đợt này? Con cốc đã phạm tội gì mà lại phải chịu cảnh bị vặt lông thay cho một trong ba con béo tốt kia?
Có người bảo chẳng oan đâu, tại “con cốc” ngốc nghếch quá đấy thôi. Không ngốc thì làm sao lại có câu “cốc mò cò xơi”. Đầm phá, ao vườn, bãi bồi sình lầy thậm chí cả đất ở chỉ có một hình thức “sở hữu toàn dân”. Con cốc có chăm chỉ đến mấy, có hy sinh xương máu công sức của mình cải tạo bãi bồi bãi sú ven biển ven sông đến mấy, có thau chua rửa mặn đến mấy, có thành quả lao động đến mấy thì những cái ấy cũng vẫn là sở hữu toàn dân, và đã là sở hữu toàn dân đố cấm được một số đông bầy đàn “cò vạc nông” vào đầm phá nhà anh. Anh chống lại, tôi ra quyết định thu hồi, quyết định cưỡng chế. Không nghe tôi sẽ bắt anh tội “chống người thi hành công vụ”. Nếu anh lấy cớ bảo vệ tài sản của anh đem bình ga, súng bắn chim ra dọa tôi sẽ xử anh “tội giết người”. Tôi vặt lông anh bằng kiểu đó để xem bị “trụi lông” anh có còn dám không cho cán bộ đến nhà, anh có còn dám chống lại quyền lực nhà nước hay không! Gương tày đình ra đấy! Bà Ba Sương, anh hùng lao động XHCN đàng hoàng, được nhân dân tin yêu đàng hoàng, chẳng có thứ tài sản gì còn bị xử tù vì tội lập quĩ trái phép. Bà Hà Thị Tý, Bà mẹ VNAH thật đấy, đẻ ra anh hùng thật đấy lúc gần chết “chúng tôi” còn lấy gỗ hậu sự cho chóng chết để chết rồi “chúng tôi” mới lấy nốt được đất. Thì kỹ sư nhà các người đã là gì mà dám chống “chúng tôi” bằng… hoa cải?!
Mới chỉ có một thứ bảo bối “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý” được tung ra, vậy mà quyền lực của nhân dân đã bị vặt trụi đến xác xơ khổ sở hơn thân phận con cốc như vậy, thử hỏi rằng khi những bảo bối khác như “Đảng lãnh đạo nhà nước và xã hội”, “quân đội chỉ chịu sự lãnh đạo của Đảng, phục vụ Đảng…”, không có chuyện trưng cầu dân ý, không có chuyện dân được phúc quyết những vấn đề trọng đại của đất nước thì đời sống nhân dân sẽ đến đâu? Dân tộc sẽ đến bến bờ nào đây?
Theo Bauxit VietNam